Lam Uyên không còn gì để nói. Đúng là cô có hỏi qua, nhưng mà ý cô không phải như vậy…
– Không phải thừa một suất cơm sao? Anh cũng chưa ăn trưa, để lại cho anh đi.
Vân Triệt một thân tây trang nhanh nhẹn đi tới, nhận lấy phần ăn còn nóng nguyên ôm vào người, vẻ mặt đói khát thèm thuồng. Cũng không cần trưng cầu ý kiến của ai, họ Doãn tự nhiên đi tìm ghế, an tọa một góc gần Lam Uyên ăn ngon lành.
Dạ Trạch đớp lấy miếng cơm cô đã xúc sẵn vào thìa, đồng thời đón lấy hộp đựng ở tay còn lại, tỏ ý muốn tự thân vận động. Lam Uyên không phản đối, trả anh thìa cùng đũa, xong xuôi lại phát hiện bản thân chẳng còn gì để làm.
Cô ngồi xuống cạnh giường, chống tay lên má quan sát hai đại nhân vật trong phòng, từng giây từng phút trôi qua trong sự tĩnh lặng.