Chương 5

Chương 5

Người tính không bằng trời tính. Cuối cùng Lam Uyên đi họp lớp thật, vô tri vô giác đi họp lớp. Cái này nhờ phúc Dạ Trạch cả.

Sau khi mẹ Lam hoàn thành sứ mệnh đi thăm con gái trở về, Dạ Trạch tới, rủ cô đi làm hậu cần cho anh.

Dạ Trạch là bạn đại học của Lam Uyên. Mặc dù ngành học là Du lịch giống cô nhưng sau khi tốt nghiệp lại đi làm MC, bỏ nghề Hướng dẫn viên du lịch.

Mặc dù thế, sự thật chứng minh nghề MC này hợp vía với anh. Đến nay, Dạ Trạch miễn cưỡng cũng được coi là một tân tinh có năng lực trong làng MC, kinh nghiệm làm việc chỉ có 5 năm nhưng làm việc đâu ra đó, được các nhân vật hàng đầu yêu thích.

Công việc hậu cần của Lam Uyên cũng không có gì nhiều. Là bạn thân lâu năm, chuyện này giống như cơm bữa với cô. Dạ Trạch có show, Lam Uyên hậu cần lập tức có mặt.

Nhưng mà đó những khi Lam Uyên có thời gian trống mới đi giúp anh. Còn lại những khi cô chạy tour dài, Dạ Trạch đành tự lực, cùng lắm là thuê thêm trợ lí nhỏ, anh cũng không thiếu tiền.

Lúc Dạ Trạch báo tin, Lam Uyên vẫn chưa biết sự thật về cái họp lớp kia chính là cái show nhỏ của Dạ Trạch. Thậm chí, cô còn phấn khởi vô cùng, ít ra đi với Dạ Trạch vừa được tiền công, lại không phải lo đi xem mắt với mẹ. Nếu bị phát hiện không có đi họp lớp, lấy Dạ Trạch ra chắn sóng gió cũng không tệ. Mẹ cô từ trước tới nay vốn rất yêu thích anh, tất nhiên không nỡ nặng lời với người con nuôi ngầm này.

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset