Lam Uyên không cần gõ cửa Vân Triệt đã tự mình đi ra:
– Chúng ta đi ăn một chút, sau đó anh đưa em về chỗ cậu ta lấy đồ.
Vừa nói, anh vừa đi thẳng tới, xoay nắm đấm mở cửa ra. Lam Uyên nhìn hành động của anh, mắt nheo lại:
– Cái cửa đó thật là không khóa?
Vân Triệt ngẩn người một lúc, sau khi hiểu ra cô đang nói tới cái gì, lập tức giải thích:
– Cái này là cảm ứng sinh trắc học!
Ừ, có thể hiểu rằng nhà anh giàu, anh tùy ý lắp cái gì hơn người đều khả thi. Lam Uyên không dám há hốc mồm ra nữa, nhanh chóng xỏ giày đi ra ngoài.
Cánh cửa ngàn vàng vừa khép lại, có người gọi đến Vân Triệt. Cô biết điều tránh ra một đoạn cách đó không xa chờ anh nghe máy. Anh ậm ừ một lúc, đưa máy cho cô:
– Hàn Mịch Nguyên nói muốn gặp em.
Lam Uyên nhận lấy di động của anh, áp lên tai:
– Uy, A Nguyên? Có chuyện gì?
– Chị gái nhỏ, anh Dạ Trạch nói cần gặp riêng chị một lát.
– Cậu ta không phải lại lên cơn gì chứ?
– Không có, mấy ngày nay đều đã ổn định. Có điều biểu hiện vừa rồi rất gấp gáp…
– Được rồi, chị tới ngay.
– A, chị, em quên mất… _ Mịch Nguyên lại lớn tiếng gọi _ Có người gọi đến điện thoại chị, anh Trạch bắt máy rồi. Bất quá cũng không có nói cái gì.
Lam Uyên đoán chắc chín phần người gọi là quản lý công ty lữ hành, chỉ “Ừ” một tiếng, tạm biệt cô gái rồi trả lại đồ cho Vân Triệt.