Lam Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, tay đặt lên cửa xe định mở ra chậm rãi thu lại, khuôn mặt khả ái thân thiện ngước lên đưa ra yêu cầu nho nhỏ với Tần Viêm:
– Có thể cho em đi ra cửa chính bệnh viện không?
Người ngồi ghế lái vẻ mặt ngạc nhiên xong cũng đồng ý, đẩy cần về trước, chiếc xe LandRover từ từ tăng tốc.
Lần thứ hai đỗ lại, Lam Uyên muốn khóc.
Có ai muốn giải thích tại sao Đại Ca dẫn nguyên một tiểu đoàn đến đây cắm chốt không? Mười hai người mặc hẳn quân phục tiêu chuẩn, hoành tráng đứng chắn ra vào mấy cổng viện, chỉ sợ không ai thấy mặt mũi họ rất lớn. Tình hình này cô cũng không thể mặt dày đòi nhà họ Tần mang cô đi một vòng viện tìm cửa khác được… Cửa sau ban nãy có Đại Tỷ – chị gái huyết mạch tương liên của Đại Ca cầm đầu, né được người cần né một ải, cuối cùng lại thành ra ‘tránh cứt trâu dẫm cứt chó’, ‘tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa’ a.