Chào tạm biệt Tần Viêm, Tần Minh Ánh, Lam Uyên run run đi xuống xe. Việc đầu tiên cô làm chính là buộc dây giày cho thật chắc, sau đó hít vào một ngụm khí lớn căng đầy lồng ngực, đôi mắt láo liên quan sát tứ phía.
Vừa hay, lúc cô đưa ánh mắt lên ngó nghiêng lại đúng thời điểm đại ca mang tia nhìn dò xét đi tới. Lam Uyên hoảng hốt, không kiểm soát được nỗi sợ, lớn giọng hô to “Độc lập tự do muôn năm!”, dùng sức lao thẳng đến đẩy người trước mặt ra, chân sải thật dài chạy như bay.
– Thập Tam, cô có gan đứng lại cho tôi! Mẹ nó, mau đứng lạiiiii!!!
Khuôn mặt tiểu thịt tươi của Đại Ca đỏ bừng lên nhăn nhó nhìn Lam Uyên co giò chạy vào viện. Dép cao su vịt vàng chóe nhanh chóng được Thập Nhất mang đồ đến upgrade thành giày thể thao vịt vàng chóe.
Đại ca vỗ vai Thập Nhất ra chiều khen ngợi,chớp mắt quay ra quát tiểu đội:
– Các ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Lập tức chia nhau ra tìm bằng được con nhóc vô pháp vô thiên kia về đây! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Đi đi, đi đi!