“Phanh” – cánh cửa phòng Dạ Trạch bật tung. Lam Uyên ôm bụng tựa vào bản lề thở hổn hển, miệng không quên rên rỉ:
– Đau bụng quá! Huhu, chạy tới rụng hết ruột của bà đây rồi… ai da…
Bất quá cũng không có ai hưởng ứng cô than thở. Một giường bệnh kia đều trống không, xung quanh gọn gàng sạch sẽ như đã có người đi vào dọn dẹp.
Lam Uyên không làm bộ làm tịch nữa, nghiêm túc đứng dậy bước vào trong xem xét:
– Dạ Trạch???
Đáp lại cô chỉ có tĩnh lặng. Cô rảo bước kiểm tra cả phòng một lượt, từ gầm giường, tủ áo đến nhà vệ sinh, tóm tắt lại chính là không còn một dấu vết.
Cảm giác bất an không biết tự bao giờ kéo đến thành tầng tầng lớp lớp, Lam Uyên xoay ra ngoài đi tìm người.
Đúng lúc có một điều dưỡng viên đi tới, cô vội đuổi theo bắt lấy cánh tay cô ấy:
– Xin hỏi bệnh nhân phòng này đã đi đâu rồi?
Nữ hộ lý áo hồng khác đi từ sau tới cũng nghe được câu hỏi, nhìn lên biển ghi số phòng, liền trả lời thay đồng nghiệp:
– Phòng V602 đúng không? Nửa tiếng trước người nhà gặp bác sĩ xin về điều trị ngoại trú rồi.