Năm xưa mỗi lần Lam Uyên bị rượt đuổi đều là Thập Nhất lén lút dẫn cô chạy đi trốn. Bộ dáng nhóc con này vốn gầy gò thấp nhỏ qua thời gian lại phát triển thật tốt, có da có thịt, có cơ có múi, cao hơn cô mấy cái đầu, thuận tiện làm thành bia đỡ đạn.
– A Thất! A Bát! Cứu ta!
Sức khỏe của Đại Ca không phải có thể đùa, dùng ba chiêu liền khiến số bảy, số tám không động đậy được cùng lúc làm Thập Nhất chật vật tránh né, lộ ra sơ hở cho cánh tay lực lưỡng của hắn thô bạo bắt lấy eo cô.
Lam Uyên không cam tâm “A” lên một tiếng, cơ thể nhẹ bẫng quay cuồng mấy vòng đã đi ra khỏi thang máy, đập mạnh vào ngực Đại Ca.
Có cảm giác gì? Còn có thể có cái cảm giác gì? Cô đập mạnh tới chảy máu mũi luôn rồi đây. Đừng có đùa với đám cao to đen hôi này a.