Thiên Bình mắt để ý thấy Vân Triệt vừa đi ra ngoài liền tốt bụng nhắc nhỏ bên tai Lam Uyên đang lúi húi chơi XO với Đông Siêu bàn dưới:
– Ra ngoài rồi, ra ngoài rồi…
Cô gái nhỏ khuôn mặt bầu bĩnh đăm chiêu liền dãn ra, vui vẻ nở nụ cười kéo đến tận mang tai, đặt vội bút chì xuống “Tôi nhận thua.”, nhanh chóng đứng dậy ôm sách vở sang bàn trống của Vân Triệt.
Bài tập về nhà Vật lý còn ba bài nâng cao cô chưa xong, vừa hay lấy cớ để chạy qua làm phiền anh.
Bất quá, hôm nay lại là sinh nhật anh, cô phải nhân lúc anh không ở đây nhét quà vào balo.
Vân Triệt đi ra ngoài khá lâu, thời gian này Lam Uyên đã kịp nằm bò ra bàn ngủ một giấc.
Thế mà vẫn không chờ được, chuông hết giờ đã điểm rồi. Lam Uyên tiếc nuối nhìn xuống bàn học còn ngổn ngang sách vở, thở dài, thu dọn lại hộ Vân Triệt rồi lấy cặp sách đi về.
Thiên Bình thấy bạn hiền vẻ mặt không vui, lập tức hiểu rõ cô gái này đang buồn bực, bước đến khoác tay Lam Uyên:
– Lát nữa cậu ta về sẽ thấy thôi. Cậu vội cái gì chứ, vui vẻ lên một chút!