Lam Uyên mặt cứng đờ nhìn lại Thiên Bình:
– Nhưng cái đó là bánh kem…
Tô Thiên Bình há hốc mồm, con ngươi trợn trừng, chỉ hận không thể rơi ra ngoài, lập tức kéo cô xềnh xệch trở lại:
– Đi! Phải đi tìm cậu ta! Cái bánh này cho vào balo chỉ sợ đem về đã bị sách vở đè nát, dính bẩn ra khắp nơi. Đến lúc đó Vân Triệt ôm hận với cậu đừng có trách!
Rốt cục, hai nữ sinh nhỏ quyết định chia nhau đi tìm từng phòng học, một đứa ở tòa nhà phía Đông, một đứa ở tòa nhà phía Tây. Nửa tiếng chạy thục mạng, vẫn là không tìm thấy nửa cái bóng của người cần tìm.
Cô tập hợp lại một chỗ với Thiên Bình đã gần bảy giờ tối:
– Còn chưa có tra tòa nhà Bắc!
Họ Tô mệt đứt hơi, song lại thương hại bạn thân, đứng thẳng người dậy, hướng lớp học đi:
– Không bằng ngay từ đầu chúng ta ôm cây đợi thỏ đi, không phải đồ dùng của Vân Triệt vẫn ở chỗ cũ hay sao?