– Vân Triệt, cậu đưa tôi về có được không?
Lam Uyên mở lời, không quên nói rõ:
– Ban nãy đi tìm cậu, bị trễ xe bus rồi!
– Bắt chuyến sau đi!
Không sai, đây mới đúng là phản ứng bình thường của anh, trực tiếp nói ra phương pháp thô sơ nhất. Nếu bây giờ cô bảo xe bus này chỉ chạy theo khung thời gian nhất định, nằng nặc bắt anh đưa về thì thật quá đáng.
– Vậy… lát nữa chúng ta về chung đi! – Trang Tịnh Mi đề nghị – Nhà cậu ở đâu?
– Khu tập thể quân đội Tây Bắc…
Lòng tốt của Trang Tịnh Mi bị tạt một gáo nước lạnh. Từ Trung học Đông Đô về đó bằng đi hai vòng quanh thành phố rồi, cái này nói trắng ra… là ‘cô ở phía đông, tôi ở phía tây, chúng ta muôn trùng xa cách’!
Lam Uyên lắc đầu, cười toe toét:
– Thôi kệ đi, tôi gọi taxi là OK!
Tô Thiên Bình tròn mắt:
– Cậu mang theo tiền?
– Không mang!
– Vậy cậu muốn quỵt nợ?
– Trước mắt cứ gọi xe, về đến nhà liền gọi ba mẹ ra thanh toán giùm, cái này có thể mà!
– Tôi đưa cậu về! _ Vân Triệt cuối cùng thỏa hiệp, mặc dù đi muộn như thế này không tốt, nhưng để Lam Uyên một mình lại càng không tốt hơn.
Bất quá, cô từ chối:
– Không cần, tôi đi taxi.
Giọng điệu này cớ sao anh lại nghe ra cô giống như đang giận dỗi?
– Thật sự muốn đi một mình?
Lam Uyên áp ánh mắt nghi hoặc lên người Vân Triệt:
– Không phải cậu đang suy diễn tâm trạng của tôi đấy chứ? Yên tâm đi, nếu tôi đã nghĩ ra cách, nhất định sẽ không làm phiền mọi người, tự mình hành động vẫn tốt nhất.
Tiễn ba người kia đi về xong, Lam Uyên mới cảm thấy cô đây là muốn diễn kịch đến nghiện rồi. Trung học Đông Đô danh giá này nằm tách biệt ở vùng phụ cận đô thị, xung quanh vắng vẻ, muốn gọi xe đến phải đi bộ ra đường lớn mới có thể tìm may.
Một trận gió lớn thổi qua, cô khẽ rên hừ hừ, hai tay xoa xoa vào nhau cho ấm, bắt đầu rảo bước đi. Ba là quân nhân, cô đương nhiên không thể là một thiếu nữ yếu đuối làm mất mặt gia đình…