Từ trường ra đường lớn hơi dài một chút, mới mươi bước đã cảm thấy chán nản.
– Vũ Lam Uyên, cậu là con ngốc!
Cô nheo nheo mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, phát hiện Vân Triệt đứng thẳng tắp dưới chân cột đèn đường, chiếc xe đạp thể thao đỗ bên cạnh.
– Tôi tưởng cậu về rồi? _ Cô không nhịn được mà cười ngoác tận mang tai, xốc cặp chạy thật nhanh đến cạnh anh.
– Tôi đưa cậu ra đường lớn! Đưa balo đây!
Vân Triệt đeo ngược cặp sách của anh trước ngực một cách ngay ngắn, chìa tay đón lấy chiếc còn lại của cô khoác sau lưng. Song, Lam Uyên vẫn ngớ ngẩn nhìn ra sau xe:
– Cái này là đi như thế nào? Xe cậu không có yên!
Anh chống chân trái xuống mặt đường nhựa, co giò phải đá đá vào thanh sắt nhô ngang gần tâm đĩa xích sau:
– Đứng lên cái này!
Lam Uyên một bước tiến tới, đặt một chân lên thanh đứng, gật gù:
– Ừm, cũng được đấy, giống như tập đứng thăng bằng…
Vân Triệt sốt ruột, buông tay trái ra khỏi ghi-đông, vặn mình kéo lấy tay Lam Uyên đặt lên vai anh:
– Bám chắc! Lấy đà nhấc chân còn lại lên! Chú ý đứng hẳn hoi!
Giọng họ Doãn nhấn mạnh một chút khiến cô vô thức làm theo, nhìn lại liền thấy bản thân ở đang tư thế cần có rồi. Không kịp để cô suy nghĩ thêm, Vân Triệt bắt đầu vun vút phóng đi.
Cơ thể cô theo quán tính ngả ra sau, sợ hãi bản năng lập tức bám chặt lấy cổ anh, miệng không quên chua ngoa gào lớn:
– Mẹ nó, nhà ngươi là muốn ám sát bổn cung! Đi chậm lại một chút!!!