– Nấu cơm chưa? _ Đại Tỷ không khách khí, bước lên bế lấy tiểu bảo bối xinh đẹp, liếc mắt qua người chồng ngọt ngào hỏi.
Mạc Huyền nhận được quan tâm, mắt chó titan như được dát thêm kim cương, điên cuồng gật đầu:
– Vợ, đều đã hoàn thành! Hôn chồng một cái đi!
Đại Ca sớm không kiên nhẫn nổi một màn kịch ân ái, bước lên gạt Mạc Huyền dọn đường, thuận tiện kéo Lam Uyên đi cùng đỡ đạn:
– Bảo bối, cưng cần nghỉ ngơi, mau đi thôi!
Từ khi nào hai chữ “bảo bối” có thể để người này tuỳ tiện gọi cô như thế hả???
Thoáng một cái, tốc độ đi của cả hai kéo dài khoảng cách, vượt xa đôi vợ chồng son. Đại Ca bắt đầu đi chậm lại, từ tốn:
– Chút nữa em theo anh chào hỏi qua hai bác. Còn chuyện tìm kiếm Dạ Trạch vào thư phòng bàn thêm.
Lam Uyên nghiêng đầu nhìn lại Đại Ca:
– Dễ dàng như thế?
– Hừ… đại ca của cô cũng không phải cái đèn cạn dầu. Coi như có đi đến chân trời góc bể, chỉ cần anh ta đã và đang tồn tại thì đều dễ như trở bàn tay.