Chương 87

Chương 87

Chung quy, Lam Uyên nán lại tư gia họ Hoắc một thời gian. Giống như lời Đại Ca nói, hắn quả thực có cái năng lực này. Mặc dù cô nhận thức được sức mạnh không tầm thường của Hoắc gia từ lâu song tai trực tiếp nghe đích tôn nhà họ kể tường tận vẫn bất ngờ.

Hoắc gia vốn là dòng họ cổ xưa ở Trung Quốc, nhiều đời tận trung tận lực với quốc gia, con cháu đầy đàn không một ai là không có bối cảnh, thân thế cứng rắn. Hậu nhân bao đời thực thi cái truyền thống vàng son kia đều bắt đầu từ quân đội, bước từng bước một quân nhân lên làm tinh anh trong chính phủ. Bất quá, đi đôi với quyền lực chính là tài lực, Hoắc gia trăm năm cũng không ngừng bồi dưỡng nhân tài trở thành trụ cột kinh tế. Cho nên, nhìn tới Đại Ca, Đại Tỷ hiển hiện rõ ràng minh chứng cho thế lực họ Hoắc. Thậm chí, ngay tại địa phương của cô, gia tộc này đều có mạng lưới quan hệ bí ẩn với tầng cao quyền lực, tài lực.

Nhị vị phụ huynh thân sinh cặp long phượng thai Đại – Đại thời điểm gặp Lam Uyên vô cùng nhiệt tình, từ xa nhìn bóng cô cùng Đại Ca đi tới đều đang chờ sẵn bên cửa nhà chính, lập tức nhanh chân chạy lên chào đón cô.

– Thằng bé này kiếm đâu ra một cô nương xinh xắn đáng yêu như vậy! Co gái, con lại đây dì ngắm một chút!

Cha Hoắc bộ dáng y hệt Mạc Huyền, trước mặt vợ ngoan ngoãn lấy lòng mẹ Hoắc:

– Phải… phải… phải! Con gái lớn lên quả hơn người!

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset