Thư phòng bốn bức tường đều là giá sách cao chạm trần nhà, mỗi bước chân có thảm nhung đỏ mềm mịn nâng đỡ. Chính giữa gian, một bộ bàn tròn gỗ gụ trạm trổ kỳ công rồng phượng, thật giống như phòng họp của những nhân vật quan trọng.
Đại Ca sải bước tiến vào, kéo ghế ra hai chiếc ghế, bật máy tính lên:
– Lại đây ngồi đi, trả lời ta thông tin của Dạ Trạch, ta truy hắn giúp nhà ngươi.
Cô gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, ngó vào màn hình máy: Cái mọe gì toàn ngôn ngữ lập trình thế này???
– Tên?
Lam Uyên mờ mịt:
– A? Là Lam Uyên, không phải sao?
Đôi mắt người con trai nhíu lại thành một đường thẳng:
– Hôm nay nhà ngươi mới nói ngươi họ tên đầy đủ Vũ Lam Uyên ==
Cô giật mình… hình như đúng rồi. Bất quá, trước đây con hàng này ngày đêm cầm dép dí cô chạy tụt quần, ngu gì khai ra tên thật để hắn dí vào tận lớp cô nữa. Đại Ca thu hồi ánh mắt chứa dao chọc tiết lợn, không mặn không nhạt:
– Tên của tiểu tử mất tích kia là gì?
– Dạ Trạch!
– Info? _ Đại Ca ngón tay lướt như gió trên bàn phím, dữ liệu đưa vào toàn số và dấu, không còn nửa chữ cái nào tồn tại.
– Sinh nhật 08/04, hơn ngươi và ta một tuổi, nhóm máu O-… ờmmm… hình như hết rồi~
– Ờ, không cần, thấy rồi!
Lam Uyên can đảm nhìn vào màn hình máy tính một lần nữa, đây vẫn là cái trang giấy trắng toàn số với dấu ban nãy mà???
– Thấy cái gì cơ? _ cô ngơ ngác nhìn sang hắn.
Đại Ca di chuột nhấn vào một dãy số, liên kết nối đến một cửa sổ khác. Giao diện là một camera, từ góc bên trái có thể thấy ngày tháng ghi 04/13/2029-T2CI18.
– Camera ngày hôm nay tại cảng HAN, ga T2, quầy checkin số 18, nhìn xem có phải cậu ta không?
Hình ảnh bắt đầu chạy: Một nam thanh niên vóc người cao ráo, mặc đồ thể thao đen, trên lưng mang balo nhỏ dần tiến vào làm thủ tục.
Đại Ca vươn tay bật chiếc loa đặt cạnh màn hình vi tính lên. Lập tức âm thanh ồn ào náo nhiệt tràn đầy thư phòng. Bất quá, âm thanh huyên náo át đi giọng người trong camera. Lam Uyên nheo mắt quan sát sau đó gật đầu:
– Đúng rồi, là cậu ta.
Đại Ca thao tác nhanh chóng tắt camera đi, khởi động máy fax, không tới ba giây đã có ngay một bản fax dâng lên tận tay cho cô:
– Đây là thông tin lấy ra sau cùng, đọc không hiểu có thể hỏi.
– ——————-
Có ai nhận ra cảng HAN này không? Cả nhà ga T2 phục vụ chuyến bay quốc tế kìa