Chương 98

Chương 98

Thời điểm Đại Ca đưa Lam Uyên ra sân bay, Dạ Trạch gọi tới.

Vân Triệt hóa ra còn có thể làm ra loại chuyện như vậy.

Cưỡng ép Dạ Trạch làm cái chuyện kia đi cô chưa nói, còn…

Cô nhìn sang Đại Ca đang cùng tiểu đội ngồi ở hàng ghế chờ cười cười nói nói, khóe môi nhếch lên nụ cười gượng gạo.

Hỏa hoạn ở nhà họ Tô, vụ kiện Đường Tiểu Ái, Thiên Bình gặp biến cố đều do Vân Triệt một tay gây nên.

– Uy, cậu còn đấy không? _ Dạ Trạch lớn tiếng gọi.

– Ừm, đây. _ Cô xoay người tránh ra một góc khỏi tầm quan sát của Đại Ca, tựa người vào tường tiếp máy.

– Tìm cách lánh đi đi. Vân Triệt hắn ta điên rồi.

– Cậu đang ở đâu?

– Nam Phi…

– Cái gì? _ Lam Uyên tựa hồ muốn thét vào máy _ Cậu ở Nam Phi?

Đầu dây bên kia lặng lẽ thả dấu chấm lửng:

– Cả ngày bị người của hắn lùng sục ráo riết, chưa ở dưới đất là may rồi…

Cô cắn môi, ngón tay nhỏ bé cuộn chặt thành nắm đấm. Đây chính là sức mạnh của quyền lực và tiền tài, tùy tiện muốn gì được nấy, tùy tiện chơi chết người cũng không thành vấn đề.

Đột nhiên, bên phía thằng bạn chí cốt vang lên tiếp chửi bới cùng tiếng đổ vỡ loảng xoảng, tiếng va đập mạnh. Họ Dạ trước khi dập máy chỉ để lại một chữ “Chạy!”.

Cô mờ mịt nhìn vào thời lượng cuộc gọi gần năm phút kia, vẫn không cách nào tiếp nhận hoàn toàn được tất cả.

– Xong chưa? _ Đại Ca không biết đứng sau lưng cô từ khi nào đột ngột lên tiếng hỏi.

Tim Lam Uyên nảy thót lên, đập thình thịch, tự hỏi hắn đã nghe được bao nhiêu.

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Nhân Duyên Của Chúng Ta

Score 9
Status: Completed Author:

Hai người tay trong tay đến nhà ra mắt phụ huynh thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm.

Rất lâu trước đây, khi cả hai sánh vai nhau cùng bước những nấc thang cuối cùng đưa họ ra khỏi giảng đường vào lễ tốt nghiệp, cô cũng được anh nắm tay như vậy.

Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.

Cô quay sang hỏi anh:

- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không? Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:

- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu.

Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...

Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:

- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à? Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset