Thời điểm Đại Ca đưa Lam Uyên ra sân bay, Dạ Trạch gọi tới.
Vân Triệt hóa ra còn có thể làm ra loại chuyện như vậy.
Cưỡng ép Dạ Trạch làm cái chuyện kia đi cô chưa nói, còn…
Cô nhìn sang Đại Ca đang cùng tiểu đội ngồi ở hàng ghế chờ cười cười nói nói, khóe môi nhếch lên nụ cười gượng gạo.
Hỏa hoạn ở nhà họ Tô, vụ kiện Đường Tiểu Ái, Thiên Bình gặp biến cố đều do Vân Triệt một tay gây nên.
– Uy, cậu còn đấy không? _ Dạ Trạch lớn tiếng gọi.
– Ừm, đây. _ Cô xoay người tránh ra một góc khỏi tầm quan sát của Đại Ca, tựa người vào tường tiếp máy.
– Tìm cách lánh đi đi. Vân Triệt hắn ta điên rồi.
– Cậu đang ở đâu?
– Nam Phi…
– Cái gì? _ Lam Uyên tựa hồ muốn thét vào máy _ Cậu ở Nam Phi?
Đầu dây bên kia lặng lẽ thả dấu chấm lửng:
– Cả ngày bị người của hắn lùng sục ráo riết, chưa ở dưới đất là may rồi…
Cô cắn môi, ngón tay nhỏ bé cuộn chặt thành nắm đấm. Đây chính là sức mạnh của quyền lực và tiền tài, tùy tiện muốn gì được nấy, tùy tiện chơi chết người cũng không thành vấn đề.
Đột nhiên, bên phía thằng bạn chí cốt vang lên tiếp chửi bới cùng tiếng đổ vỡ loảng xoảng, tiếng va đập mạnh. Họ Dạ trước khi dập máy chỉ để lại một chữ “Chạy!”.
Cô mờ mịt nhìn vào thời lượng cuộc gọi gần năm phút kia, vẫn không cách nào tiếp nhận hoàn toàn được tất cả.
– Xong chưa? _ Đại Ca không biết đứng sau lưng cô từ khi nào đột ngột lên tiếng hỏi.
Tim Lam Uyên nảy thót lên, đập thình thịch, tự hỏi hắn đã nghe được bao nhiêu.