Lục Tiêu Nhiên cười khổ:
– Chuyện này ta hiểu, chỉ có điều, hiện tại còn không xác định vị trí, sau này muốn chọn, sợ là đã không kịp!
Diệp Huyền lắc đầu:
– Thứ ta nói thẳng, hiện Lục tiền bối chỉ cần hiệu trung với Hoàng đế Bệ hạ là được, chỉ cần Bệ hạ chưa chết, Lục tiền bối cùng Lục gia đều sẽ không có chuyện gì.
Lục Tiêu Nhiên gật đầu:
– Ta cũng nghĩ tới việc này, Thái tử chi tranh, Lục gia chúng ta cũng không muốn cuốn vào.
Diệp Huyền gật nhẹ, không nói.
Lúc này, Lục Tiêu Nhiên lại cười nói:
– Tiểu hữu, ngày mai là ngày Thương Mộc học viện chiêu sinh, đứa nhi tử kém cỏi của ta, sau này nhờ tiểu hữu quan tâm một chút!
Diệp Huyền cười nói:
– Lục tiền bối, còn chưa chắc ta có thể được chọn vào đâu!
Lục Tiêu Nhiên khẽ lắc đầu:
– Nếu Thương Mộc học viện không tuyển ngươi, sẽ là tổn thất lớn nhất của bọn hắn!
Diệp Huyền cười cười, không nói.
Sau khi Lục Tiêu Nhiên rời đi, Diệp Huyền lại tới Giới Ngục tháp.
Vừa trở lại Giới Ngục tháp, hắn đã phát hiện một tiếng vang từ lầu trên.
Rất nhẹ, nhưng thực sự là có:
– Tiền bối, đó là?
Nữ tử thần bí:
– Ngươi cảm thấy sẽ là cái gì?
Diệp Huyền cười khổ:
– Tiền bối, người trên tầng thứ hai là ai?
Một hồi yên lặng, nữ tử thần bí mới nói:
– Không phải người lương thiện, tóm lại, sau khi tiến vào học viện, ngươi phải tìm Linh kiếm để tăng cảnh giới. Hết thảy phải làm nhanh.
Diệp Huyền gật đầu, Giới Ngục tháp hiện tại, đã khiến hắn khó mà an tâm, phải nói là, thời thời khắc khắc đều thấp thỏm!
Nởi hắn cũng cảm giác được, kẻ trên tầng thứ hai tuyệt không phải người hiền!
Không có căn cứ, nhưng đó là cảm giác, là cảm giác mà Giới Ngục tháp mang tới cho hắn, hoặc phải nói, Giới Ngục tháp đang cảnh báo cho hắn!
Như nữ tử thần bí nói, hắn nhất định phải tăng tốc.
Đương nhiên, việc cấp bách hiện tại là gia nhập Thương Mộc học viện đã!
Một tối trôi qua.
Sáng sớm, mặt trời chậm chạp nhô lên.
Diệp Huyền kéo Diệp Linh rời phủ đệ, mà ngoài cửa lớn, Lục Tiêu Nhiên cùng mập mạp Lục Minh đã chờ.
Lục Tiêu Nhiên đánh giá nhìn Diệp Huyền, hôm nay Diệp Huyền thay một bộ trường bào tuyết trắng, tướng mạo vốn đã tuấn tú, giờ hơi đổi cách ăn mặc, lại toát ra khí độ ngọc thụ lâm phong, nếu giờ đeo thêm một thanh bội kiếm, lộ thân phận Kiếm tu, sợ là sẽ mê hoặc không ít thiếu nữ Đế đô.
Mà Diệp Linh cũng đổi một thân thanh y, tóc cũng buộc lên, thắt một bím tóc thật dài, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng mặc ai nhìn thấy, cũng có thể thấy đây là một mỹ nhân bại hoại, qua mấy năm, nhất định sẽ nghiêng nước nghiêng thành.
Nhìn thấy dung mạo huynh muội Diệp Huyền, Lục Tiêu Nhiên càng thêm xác định, lai lịch hai người này tuyệt không đơn giản!
Thu lại suy nghĩ, Lục Tiêu Nhiên cười nói:
– Diệp tiểu hữu, chúng ta đi thôi!
Diệp Huyền gật đầu, sau đó kéo Diệp Linh theo Lục Tiêu Nhiên đi.
Chỗ của bọn hắn cũng không xa Thương Mộc học viện, bởi vậy, mấy người chọn đi bộ.
Đế đô hôm nay vô cùng nào nhiệt, Thương Mộc học viện chiêu sinh, có thể nói là đại sự hàng đầu, toàn bộ Khương quốc này, muốn trở thành người nổi bật, cách tốt nhất là tiến vào Thương Mộc học viện!
Vào Thương Mộc học viện, có thể nói là cá chép vượt long môn, bởi vậy, mỗi lần Thương Mộc học viện chiêu sinh, thiên tài từ khắp Khương quốc đều sẽ chạy tới, mà cùng những thiên tài này, người nhà của bọn hắn cũng tự nhiên tới theo.
Thế nên, Đế đô liền náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều.
Kỳ thực, Diệp Huyền hắn không biết, nếu không có Lục Tiêu Nhiên, sợ là hắn cùng Diệp Linh còn không cả tìm được chỗ ở, bởi toàn bộ khách sạn Đế đô, một tháng trước cũng đã hết phòng!
Hôm nay Diệp Linh vô cùng vui vẻ, bởi hôm nay Diệp Huyền sẽ gia nhập Thương Mộc học viện, một khi Diệp Huyền gia nhập Thương Mộc học viện, Diệp Huyền sẽ không còn là người cô đơn nữa, hắn sẽ có chỗ ở, có tiền đồ, có đồng bạn… khi đó, dù bệnh của nàng không thể trị được, nàng cũng có thể yên tâm.
Nghĩ tới đây, Diệp Linh nghiêng đầu nhìn Diệp Huyền, chăm chú kéo tay Diệp Huyền, nếu như có thể, nàng vẫn muốn sống, bởi từ khi mẫu thân hai người rời đi, ca ca nàng đã sống quá mệt mỏi. Nàng không sợ chết, nhưng nàng sợ sau khi chết, ca ca nàng sẽ cô độc.
Trên đường phố, người càng lúc càng đông, mà những người này đều hướng về một phía mà đi.
Thương Mộc học viện!
Mặt bắc Đế đô, có một ngọn núi lớn, tên núi là Thương sơn, núi cao gần ngàn trượng, đứng trên sườn núi là đã có thể nhìn thấy toàn cành Đế đô.
Mà trên Thương sơn này, chính là Thương Mộc học viện.
Trên đường, Lục Tiêu Nhiên cười nói:
– Thương Mộc học viện này có lịch sử rất lâu đời, trên mảnh đất này, đã đổi qua vô số chiều đại, nhưng Thương Mộc học viện vẫn một mực tồn tại tới nay, nó cùng Túy Tiên lâu, đều là quái vật khổng lồ!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
– Các nước khác cũng có Thương Mộc học viện sao?
Lục Tiêu Nhiên gật đầu:
– Đương nhiên là có, nghe nói, tổng bộ Thương Mộc học viện ở Trung thổ Thần châu… nơi này rất xa!
Nói xong, hắn lắc đầu cười một tiếng, sau đó nhìn Diệp Huyền:
– Diệp tiểu hữu, sau này nếu ngươi có cơ hội, có thể rời Khương quốc, rời thanh châu, đi xem thế giới rộng lớn bên ngoài, như thế mới không uổng công sinh ra ở thế giới này!
Diệp Huyền cười nói:
– Tạm thời còn quá xa vời, trước mắt phải ổn định mới là quan trọng!
Lục Tiêu Nhiên cười ha ha một tiếng:
– Điều này đương nhiên!
Rất nhanh, đám người tới chân Thương sơn, đứng dưới nhìn lên, tự nhiên cảm thấy bản thân nhỏ bé.
Mà lúc này, dưới chân Thương sơn đã đông nghịt người, hiển nhiên, những người này đều tới để tham gia chiêu sinh.
Diệp Huyền cũng có chút kinh hãi, bởi những người trước mắt này, chí ít đều đạt tới Ngự Khí cảnh, hơn nữa tuổi còn đều rất trẻ!
Như biết suy nghĩ của Diệp Huyền, Lục Tiêu Nhiên cười nói:
– Đừng sợ hãi, thiên tài khắp Khương quốc đều tập trung ở đây, ngươi thử nghĩ xem, mấy chục triệu người mà chỉ có từng này thiên tài, có nhiều sao?
Diệp Huyền gật đầu, ở Thanh thành, một Ngự Khí cảnh mười tám tuổi đã được coi là siêu cấp thiên tài, thế nhưng Thanh thành chỉ là một thành nhỏ, nếu đặt thiên tài Thanh thành vào thành lớn, căn bản chỉ có thể được coi là thiên tài bình thường, thậm chí chỉ tốt hơn người thường một chút!
Đúng lúc này, một đầu Tiên Hạc từ trên bay xuống, trên lưng Tiên Hạc có một lão giả ngồi xếp bằng, rất nhanh, con tiên hạc kia bay tới đỉnh đầu đám người, lão giả nhìn xuống dưới:
– Lão phu chính là ngoại viện trưởng lão Thương Mộc học viện, Thương Lê, cũng là người chủ trì việc chiêu sinh hôm nay. Số lượng chiêu sinh hôm nay là hai mươi. Có tất cả ba cửa, nếu như số người thông qua ba cửa lớn hơn hai mươi, như vậy giữa số này sẽ luận bàn đề chọn ra hai mươi người mạnh nhất!
Hai mươi!
Nghe được con số này, bên dưới lập tức ồn ào!
Ở đây chí ít có hơn nghìn người, nhưng chỉ có hai mươi người được ở lại, cũng có nghĩa là chín mươi tám phần trăm người sẽ bị đào thải?
Diệp Huyền cũng trở nên ngưng trọng.
Chỉ lấy hai mươi, như vậy cũng có nghĩa cạnh tranh sẽ vô cùng tàn khốc!
Bên trên, thanh âm lão giả lần nữa vang lên:
– Ải thứ nhất, lên núi. Phàm là người không thể tự lên lưng núi, lập tức đào thải!
————