Mạt Tùy Thanh gắt gao nhìn Diệp Huyền, hai tay xiết chặt, toàn thân run lên.
Nam tử cẩm y lại kinh ngạc nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền nói xong, liền quay người rời đi, mà Mạt Tùy Thanh lại gằn giọng:
– Ngươi dám nhục ta!
Diệp Huyền dừng bước, quay người nhìn Mạt Tùy Thanh:
– Nhục ngươi? Ta đã nhường ngươi hai lần, là ngươi muốn bám tới cùng?
Nói xong, hắn nhẹ bóp mặt Mạt Tùy Thanh:
– Mạt cô nương, ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, ngoại trừ gương mặt này, thân phận này, ngươi còn có cái gì? Hoặc nói, không có gương mặt này, không có thân phận Mạt gia, ngươi cảm thấy, còn có người sẽ vây quanh ngươi sao? Ngươi cho rằng bọn hắn thực sự thích ngươi sao? Không, bọn hắn chỉ thích cái túi da này của ngươi, thích thân phận của ngươi, không có cái túi da này, không có thân phận Mạt gia này, trong mắt bọn hắn, ngươi không đáng một đồng!
Nói xong, hắn hơi lỏng tay:
– Ngươi cảm thấy, ngươi đang đùa bỡn những kẻ kia, thứ ta nói thẳng, ngươi đùa bọn hắn thì có ý nghĩa gì sao? Có ý nghĩa sao? Chỉ cần là kẻ hơi có chút đầu óc, chắc chắn sẽ không bị ngươi đùa bỡn. An cô nương nói không sai, dù Mạt gia ngươi cũng là đại tộc, mà ngươi lại tốn thời gian vào mấy chuyện vô ích, ngươi không thấy ngươi đang làm Mạt gia mất mặt sao? Ngươi nghĩ cho kỹ đi, còn nữa, không nên động tới ta. Ta không muốn sau khi một quyền đấm chết ngươi, lại phải đi diệp Mạt gia ngươi!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Ở lại, Mạt Tùy Thanh xiết chặt nắm đấm, sắc mặt tái nhợt, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Huyền trở lại phòng, đối với Mạt Tùy Thanh, dù hắn không thực sự quá chán ghét, nhưng cũng không hề có một tia hảo cảm, loại nữ nhân này, thực sự quá tự đại.
Không tiếp tục nghĩ tiớ Mạt Tùy Thanh, hắn liền vào Giới Ngục tháp.
– Tiền bối?
Diệp Huyền nhìn qua bốn phía, nói khẽ.
An tĩnh, nữ tử thần bí không đáp.
Sắc mặt Diệp Huyền liền trầm xuống, nữ tử thần bí không có ở đây, hắn thực sự có chút hoảng hốt!
Đúng lúc này, một tờ giấy lại bay ra từ tầng thứ hai.
Diệp Huyền hơi nheo mắt, lại tới sao?
Rất nhanh, tờ giấy đã bay tới trước mặt hắn, trên giấy vẽ một cái mặt bình thản, không rõ hỉ nộ. Mà dưới hình khuôn mặt, là một dấu vuốt.
Khóe miệng Diệp Huyền hơi rút lại, nhìn qua bốn phía, vội rời khỏi Giới Ngục tháp.
Đến cùng, tồn tại trong tầng thứ hai là cái gì?
Diệp Huyền đầy nghi hoặc.
Có điều, bất kể là thứ gì, hắn cũng có thể xác định, đó tuyệt không phải tồn tại mà hắn có thể chống lại!
Tranh thủ tìm đạo tắc thì hơn!
Diệp Huyền quyết định!
Thời gian tiếp đó, hắn liền bắt đầu điên cuồng tu luyện!
Hiện hắn đã đạt tới Ngự Khí cảnh, với cảnh giới này, hắn còn chưa hoàn toàn hiểu rõ, đặc biệt là vận dụng kiếm khí cùng kiếm mang, đáng tiếc nữ tử thần bí lại im lặng không nói, bởi vậy, hắn cũng chỉ có thể tự mày mò tìm tòi!
Chuyện đáng nói nhất, chính là hiện hắn đã có thể thoải mái thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử, mà uy lực cùng mạnh hơn rất nhiều, một kiếm, hoàn toàn có thể đánh giết một vị cường giả Lăng Không cảnh!
Nhất Kiếm Định Sinh Tử này, có thể nói chính là sát chiêu cùng át chủ bài lớn nhất của hắn!
Mấy ngày liền, không kiếm thì quyền!
Bất kể là kiếm hay quyền, hắn đều không muốn bỏ qua.
Thời gian qua nhanh, hai ngày sau, vân thuyền đã chậm rãi hạ xuống.
Đã tới Lưỡng Giới thành!
Diệp Huyền rời khỏi phòng, đi tới boong thuyền, đứng trên đầu thuyền nhìn xuống, Lưỡng Giới thành càng lúc càng lớn, vừa thấy Lưỡng Giới thành, hắn liền hơi kinh ngạc, bở trên tường thành, xuất hiện vô số binh sĩ, không chỉ như thế, dưới thành cũng có cả ngàn binh sĩ thao luyện, động tác chỉnh tề, khí thế sát phạt, tuyệt đối là một chi tinh nhuệ!
Rất nhanh, vân thuyền liền dừng vững trong Lưỡng Giới thành, Diệp Huyền nháy xuống khỏi vân thuyền, đúng lúc này, một bóng người xuất hiện.
Chính là Mạt Tùy Thanh kia!
Diệp Huyền nhíu mày, đáng muốn nói, Mạt Tùy Thanh đột nhiên nói:
– Ngươi nhớ kỹ cho ta!
Nói xong, nàng quay người rời đi.
– Không hiểu!
Diệp Huyền lắc đầu, lấy một tấm bản đồ, bản đồ này là do Kỷ lão đầu đưa hắn, trên đó có viết vị trí chính xác của Động phủ Kiếm chủ, rất nhanh, hắn đã tìm được vị trí kia.
Không dừng lại trong thành, Diệp Huyền trực tiếp vọt ra ngoài thành, sau đó chạy về phía sơn mạch. Rất nhanh, hắn đã tiến vào một mảnh đại sơn mờ mịt, đối với hoàn cảnh trong rừng núi này, hắn không chút lạ lẫm nào!
Theo hướng địa đồ chỉ, chừng hai canh giờ sau, Diệp Huyền đã vào sâu trong núi, không khí xung quanh ngày càng nóng, qua hồi lâu, ba ngọn núi kết thành thế chân vạc đã hiện ra trước mắt hắn, ở giữa, có một hẻm núi thật lớn!
Đến!
Diệp Huyền đang muốn tiến thêm, một luồng áp lực vô hình đột nhiên xuất hiện.
Diệp Huyền hơi biến sắc, nhìn qua bốn phía, lại không phát hiện bất cứ người nào.
– Chứng minh tư cách?!
Một thanh âm đột nhiên vang lên.
Diệp Huyền vội lấy miếng ngọc bội mà An Lan Tú đưa, cầm ngọc bội đưa lên, cỗ uy áp kia lập tức biến mất.
Diệp Huyền tiếp tục đi tới, bước vào một hạp cốc, vừa tiến vào hạp cốc, Linh Tiêu kiếm trong cơ thể hắn đột nhiên khẽ động, như muốn xông ra khỏi cơ thể!
Diệp Huyền thầm kinh hãi, vội trấn áp Linh Tiêu kiếm.
Chuyện gì vậy?
Diệp Huyền chau mày, lòng đầy nghi hoặc.
– Ngươi tới rồi!
Một thanh âm đột nhiên vang lên, Diệp Huyền theo tiếng nhìn lại, một nữ tử xuất hiện bên phải.
Nữ tử mặc ngân y, bên hông đeo Kim đao!
Cửu công chúa!
Diệp Huyền tới trước mặt Cửu công chúa, kinh ngạc nói:
– Ngươi biết ta sẽ tới?
Cửu công chúa đánh giá nhìn Diệp Huyền, gật đầu:
– Theo ta!
Nói xong, nàng quay người đi sang một bên.
Trên đường, Cửu công chúa cũng không nói, Diệp Huyền lại không nhịn được mà hỏi:
– Ngươi biết ta sẽ tới?
– Nàng là khuê mật của ta!
Cửu công chúa trả lời.
An Lan Tú!
Diệp Huyền hiểu, không cần nói thêm, An Lan Tú đã nói chuyện đưa ngọc bội cho hắn cho Cửu Cung trận trước mắt này!
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Cửu công chúa, hai người đã tới một khu đất trống.
Cửu công chúa ngồi trên mặt đất, ra hiệu cho Diệp Huyền ngồi theo, Diệp Huyền không phải đối, trực tiếp ngồi xuống.
Cửu công chúa cầm nhánh cây vẽ một vòng trên đất:
– Động phủ này là do Thương Giới kiếm chủ lưu lại, còn Thương Giới kiếm chủ là ai, ta cũng không nói nhiều. Hắn là nhân vật từng khiến cả Thanh Thương giới phải kinh động. Động phủ này, không phải động phủ lúc đỉnh phong của hắn, mà là từ trước đó rất nhiều, nhưng dù vậy, giá trị của động phủ này cũng tuyệt không tầm thường, mà lần này, ngoại trừ đám đại lão bên trên, còn có mấy quốc gia cùng vài tông môn ẩn thế.
Nói tới đây, nàng hơi dừng lại, nhìn Diệp Huyền:
– Không có bất cứ thế lực nào có thể độc chiếm tòa động phủ này, thế nên, nhất định sẽ có một hồi tranh chấp, bên trên phát ngọc bội tư cahcs, chính là để thế hệ trẻ các thế lực tới trước tìm cơ duyên. Nói tóm lại, lần này không chỉ có người Khương quốc, còn có thiên tài tới từ các quốc gia, tông môn khác, lần này, ngươi sẽ được thấy rất nhiều thiên kiêu chi tử tới từ các nơi.
Diệp Huyền đột nhiên hỏi:
– Người Thương Mộc học viện cũng tới sao?
Cửu công chúa nhìn qua Diệp Huyền:
– Có, nhưng không biết là ai tới!
Diệp Huyền gật đầu, không nói thêm, dù sao tới lúc đó thì đánh một trận thôi.
Như biết suy nghĩ của Diệp Huyền, Cửu công chúa nhìn hắn một cái:
– Nhỡ kỹ, lần này ngươi tới tìm cơ duyên, không phải tới để đánh giết!
Diệp Huyền cười khẽ:
– Ta sẽ không chủ động tìm bọn hắn, nhưng ta sợ là bọn hắn thấy ra liền sẽ tới đánh ta, ngươi cũng biết chuyện giữa Thương Lan học viện và Thương Mộc học viện thế nào mà!
Cửu công chúa gật nhẹ:
– Tới lúc đó rồi nói sau!
Nói tới đây, như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền:
– Nếu ta nhớ không lầm, dường như ngươi là Kiếm tu thì phải?
Diệp Huyền gật đầu.
Cửu công chúa trầm mặc một hồi, lại nói:
– Chút nữa, chớ tùy tiện bại lộ thân phận Kiếm tu của ngươi.
– Vì sao?
Diệp Huyền có chút không hiểu.
Cửu công chúa trầm giọng nói:
– Đây là động phủ của Thương Giới kiếm chủ, kiếm chủ đương nhiên là Kiếm tu, Kiếm tu ở đây sẽ có ưu thế nhất định. Nếu ngươi bại lộ thân phận, rất dễ khiến người khác nhằm vào.
Nói xong, nàng nhìn qua bên phải:
– Sau khi đi vào, cơ duyên không phải chỉ tìm là được, mà là cướp, ai cướp được thì là của người đó.
Diệp Huyền: “…”
————