Chương 114: Lý Thanh Hậu đã hiểu…

Lý Thanh Hậu đã hiểu...

“Làm sao mà lại thành ra như vậy…” Bạch Tiểu Thuần suýt khóc, cũng không kịp lau đi mồ hôi đang nhỏ giọt trên trán, trong lúc trận pháp còn đang ầm vang thì hắn tiếp tục cắn răng luyện dược.

Hắn cũng không muốn gặp rắc rối a, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình thật sự rất oan uổng. Dự tính ban đầu của hắn chỉ là khiến đám rắn này im miệng mà thôi…

Hắn cảm thấy đây chỉ là một suy nghĩ vô cùng đơn giản. Cũng không nghĩ tới, mặc dù hắn có thể khiến đám rắn này im miệng nhưng lại khiến chúng nó nổi lên hung tợn…

Nhìn thấy tình thế không ổn, ý nghĩ đầu tiên của hắn là cứu vãn vấn đề, thế nên mới luyện chế giải dược tạm thời. Quả thật cũng khiến đám rắn này hết hung tợn, nhưng không nghĩ là lại khiến nhục thân của đám rắn này biến dị, lực lượng đột biến vô cùng lớn, thậm chí trận pháp của mình nhìn qua cũng có vẻ không còn chống chọi lại được lâu nữa.

Bạch Tiểu Thuần kinh hồn bạt vía, lúc này hai mắt đỏ lừ, lại tiếp tục cứu chữa, lần này nếu như có thể khôi phục mọi chuyện như lúc ban đầu, có thể cả ngày nghe tiếng rắn rít phì phèo hắn cũng chấp nhận hết.

Hai ngày sau, Bạch Tiểu Thuần bước ra khỏi thạch thất, trận pháp trước mắt đầy tiếng ầm vang không ngớt, dưới âm thanh ken két truyền ra, vô số vết nứt lan dần ra xung quanh. Nhìn đám rắn không ngừng tông kịch liệt vào, thấy trận pháp khó mà gắng gượng nổi, hơi thở Bạch Tiểu Thuần cũng trở nên gấp gáp, đột nhiên từ trong thạch thất chạy ra, trong tay hắn cầm theo hai viên đan dược.

“Lần này nhất định sẽ vãn hồi thành công!!! Vạn Xà Cốc, khôi phục như xưa nào!” Bạch Tiểu Thuần hét lớn lên. Mấy ngày nay hắn phải chịu đựng áp lực quá lớn, vẻ mặt hắn như vận còn hốt hoảng, hung hăng quăng viên đan dược trong tay ra phía ngoài. Âm thanh phanh phanh vang lên, đan dược lập tức nổ tung tạo thành một đám sương mù xanh nhanh chóng khuếch tán về bốn phía.

Sau khi tiếp xúc với đám sương mù, toàn thân mấy con rắn đang vây quanh trận pháp chợt run rẩy, sau đó cả đám đều rớt xuống đất. Từng con đều trườn trên mặt đất, toàn thân bủn rủn như đã tiêu tán hoàn toàn lực lượng nhục thân trong cơ thể.

Theo sự lan tỏa ra của đám sương mù, toàn bộ bầy rắn trong động phủ đều rơi vào tình trạng y như vậy, đầu Huyết Thần Xà cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy tình thế đã được khống chế trước mặt, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, đối với dược đạo, hắn vốn có lòng kính sợ, nhưng trong lòng hắn hôm này còn có nhiều hơn nữa, đó là cảm giác tự hào khi có thể nắm được mọi chuyện trong tay.

“Cuối cùng cũng…” Bạch Tiểu Thuần thở phào. Đang lúc thì thào nói nhỏ, chưa kịp nói xong thì đột nhiên cả người hắn nhảy dựng lên, đưa tay chỉ về con Tam Đinh Xà phía trước, ánh mắt đầy kinh hãi cùng với không cách nào tin được, càng là không thể tưởng tượng ra nổi.

“Chuyện này…chuyện này…”

Con Đinh Tam Xà kia vậy mà lúc này lại vặn vẹo thân thể, giữa trán nó đột nhiên gồ lên, rồi có thể nhìn thấy một cái sừng mọc ra từ chỗ đó!

“Con rắn mọc sừng!’ Bạch Tiểu Thuần thất thanh, đầu óc như dậy sóng mà ong ong lên. Tất cả bầy rắn nơi này vậy mà bắt đầu vặn vẹo mãnh liệt, nếu như có thể gào thét được thì hẳn lúc này âm thanh gào thét của bọn chúng hẳn là kinh thiên.

Rất nhanh, toàn bộ rắn quanh đây đều mọc sừng! Thậm chí trình độ cường hãn của thân thể chúng cũng không ngừng tăng lên.

Nếu như chỉ mọc thêm một cái sừng thì cũng không nói làm gì, có điều lúc này chúng nó đột nhiên trở nên hung tợn. Dường như đan dược áp chế tính cách hung bạo của bầy rắn đã không cách nào có tác dụng nữa. Lúc này toàn bộ bầy rắn như điên cuồng vặn vẹo mà chạy tứ tán về phía vách đá xung quanh mà đi, cứ tông thẳng vào, thậm chí không ít con gặp hang hốc thì ngay lập tức chui vào bên trong.

Nếu như nó quá lớn so với cửa hang, thì thân thể cũng sẽ tự động thu nhỏ lại một chút.

Mấy đầu Huyết Thần Xà bên kia cũng không ngoại lệ, thậm chí cái đầu rắn gần một trượng phía xa xa kia vậy mà lúc này đột nhiên lay động, một cái sừng thật dài trên đỉnh đầu đột nhiên mọc ra, tuy rằng cái sừng này nhìn qua cũng không sắc bén nhưng vô số rắn mọc sừng như vậy cũng khiến cho Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm như muốn phát điên lên. Khi hắn thử nghiệm một chút, còn phát hiện thêm bầy rắn này thế mà lại đao thương bất nhập.

Sau khi đám rắn trong xà động này nổi điên lên mà va đập ở đây xong, thì lại tản hết ra. Mỗi con như phát cuồng, cứ nhìn thấy hang hốc là chui vào, nếu không có hang hốc thì sẽ lại sử dụng cái sừng như có lực lượng thần kỳ nào đó trên đỉnh đầu, có thể giúp bọn chúng đào ra một cái thông đạo, từ toàn bộ từ Vạn Xà Cốc này xông ra bên ngoài!

Mặc dù Vạn Xà Cốc nằm trong sơn cốc phía sau Hương Vân Sơn, chỉ là đám rắn hung tợn này lao ra cũng không có mục đích mà tứ tán khắp nơi, còn có không ít con trực tiếp đào hang dưới lòng đất mà đi, tới Tử Đỉnh Sơn, Thanh Phong Sơn.

Cò sót lại khoảng ba thành, là lao thẳng về hướng Hương Vân Sơn.

Có thể tưởng tượng lúc này bên trong các ngọn núi ở Tam sơn, có vô số con rắn bị dính chặt miệng lại đang đào từng cái hang, điên cuồng đánh phá đất đá mà lao đi với tốc độ cực nhanh, cứ thấy hang hốc liền chui vào, lan ra khắp toàn bộ ba ngọn núi phía Nam.

Phù phù!!!

Bạch Tiểu Thuần ngồi bệt xuống dưới đất, nhìn khoảng trống rỗng tuếch trước mắt.

“Lần này….xong đời rồi…”

Rất nhanh, bầy rắn bò theo khe hở của những tảng đá ở ba ngọn núi bờ Nam này mà chui ra khắp nơi trên mặt đất. Một đám rắn có sừng trên đầu, hai mắt lồi to, điên cuồng vặn vẹo, cứ hễ gặp hang hốc là chui vào khiến cho tất cả đệ tử Tam sơn bờ Nam đều sợ sững người. Toàn bộ bờ Nam vốn được yên tĩnh trong mấy năm, một ngày này lại bạo phát ra tiếng bàn tán xôn xao và tiếng kinh hô đã lâu chưa xuất hiện lại, còn thêm cả tiếng rống giận thất thanh nữa.

Trên Thanh Phong Sơn, bên ngoài Kiếm Linh Đường đang có hơn một ngàn đệ tử vây quanh reo hò, quan sát hai đệ tử đấu pháp trên chiến đài trong một trận tiểu bỉ. Một người trong đó đã chiếm được thượng phong, đang chuẩn bị giành lấy thắng lợi thì đột nhiên trên mặt đất ở chiến đài vậy mà xuất hiện một cái sừng mạnh mẽ trồi lên, rồi một con Hoa Nhãn Xà chui ra. Trong lúc đám người bốn phía còn đang sửng sốt thì con Hoa Nhãn Xà với cái miệng không cách nào há ra được lại đột nhiên chui vào trong ống quần của vị đệ tử đang chiếm được ưu thế kia.

Vị đệ tử này rít gào, cả người chợt nhảy lên, ngay lúc đó đám người bốn phía cũng đột nhiên hét rầm lên. Trong tiếng xôn xao đó, vô số rắn có sừng trên đầu cũng từ mặt đất chui lên, thấy hang hốc…liền chui vào.

“Đây là cái gì??? Vậy mà đánh không được!”

“Trời ạ, những con rắn này…những con rắn này từ đâu tới mà đều mọc sừng thế này!”

“Đáng chết, sao lại thế này, đây là chuyện gì chứ! Pháp bảo của ta đánh lên người mà còn không cách nào phá vỡ phòng hộ của nó a!”

Cùng lúc đó, trên đỉnh Thanh Phong Sơn, nơi cư ngụ của đệ tử nội môn, tại một động phủ kia, một đệ tử nội môn lão làng đang khoanh chân ngồi đả tọa. Đột nhiên, mắt hắn trợn to, lộ ra một vẻ không cách gì tin tưởng được, sau đó…một tiếng kêu đau đớn thảm thiết truyền ra.

“A, đây là vật gì???”

“Rắn!!! Rắn chui từ dưới lòng đất ra!!!”

Tiếng kêu thảm thiết như vậy lần lượt truyền ra từ rất nhiều động phủ, trong động phủ của Thượng Quan Thiên Hữu, cũng có âm thanh đây thê lương truyền ra. Trong đó còn có thêm sự điên cuồng, tựa như đưa tới một vết sẹo nào đó trong lòng gã, trở thành tiếng rống to mãnh liệt nhất nơi đây.

Nơi cư ngụ của đệ tử ngoại môn, ngay lúc này, vô số người nhìn thấy bốn phía xung quanh đầy những đám rắn chực chui vào trong hang hốc mà đầy hoảng sợ kinh hô lên. Ngay cả các trưởng lão Thanh Phong Sơn cũng sợ ngây người, thậm chí vị lão giả Chưởng tòa Thanh Phong Sơn cũng bay ra, mang theo ánh mắt đầy kinh hãi nhìn toàn bộ Thanh Phong Sơn lúc này xuất hiện đầy rắn mọc sừng trên đầu.

Tử Đỉnh Sơn cũng như vậy, vô số đệ tử rống giận, ánh sáng thuật pháp lóe lên khắp bốn phía. Chỉ là bầy rắn này không chút để ý tới, vẫn cứ đào hang động như trước…

Toàn thân Lữ Thiên Lỗi tràn ngập lôi quang, đồng thời gào thét rống giận, kéo một con rắn có sừng từ trong đũng quần của mình ra, muốn một phát bóp chết nhưng lại phát hiện mình thế mà không thể bóp nát được nó.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy, đáng chết, bầy rắn này làm sao mà nhiều đến thế này?”

“Không thích hợp, chuyện này không thích hợp!”

Rất nhanh, tiếng rống trên Tử Đỉnh Sơn đã đầy kinh thiên động địa. Còn trên Thanh Phong Sơn, cả người Hứa Mị Nương tràn ngập lửa giận, tiếng quát chói tai truyền khắp bốn phía.

“Tra, tra rõ cho ta, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì!!!”

Tương tự, tiếng gào thét trên Hương Vân Sơn lúc này cũng ngập trời, Hứa Bảo Tài kêu thảm cấp tốc chạy đi. Chu Tâm Kỳ trợn to mắt lộ ra đầy vẻ kinh hãi, bay vòng vòng trên cao, trong lòng còn sợ hãi run rẩy.

Hầu Tiểu Muội và Hầu Vân Phi cấp tốc chạy ra, còn thêm nhiều đệ tử khác nữa. Lúc này, lửa giận của tất cả mọi người đã tới mức độ khó mà hình dung được. Trong nhất thời, tất cả các thuật pháp mạnh nhất cũng đều được thi triển ra tới mức tận cùng. Trùng hợp là Hương Vân Sơn vốn lấy thảo mộc thành danh, lúc này không ít đệ tử đều lôi đan dược ra, những đan dược này tuy có hiệu quả bình thường nhưng cũng đủ khiến không ít rắn mọc sừng tránh đi.

Thế là càng có nhiều rắn mọc sừng vì trốn tránh mà lại tiếp tục đào hang đi qua Thanh Phong Sơn, Tử Đỉnh Sơn…

“Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, đáng chết, sao lại như thế này chứ!”

“Đây là nhân họa hay là Thiên tai vậy, từ khi Bạch Tiểu Thuần bị trừng phạt đi Vạn Xà Cốc thì bờ Nam ta luôn luôn yên tĩnh, làm sao…hả? Vạn Xà Cốc!!! Bạch Tiểu Thuần tại Vạn Xà Cốc!!!”

Ngay trong lúc mọi người như mơ hồ có chút phản ứng thì đột nhiên một con thỏ không biết từ đâu chạy ra rồi chợt dựng hai tai lên, dáng vẻ tựa như nghe ngóng đã lâu, lúc này nó bèn gào thét cổ họng, chạy xuyên qua Tam sơn bờ Nam này. Hết lần này tới lần khác truyền ra thanh âm cực lớn, vang khắp bốn phía.

“Trời ạ, cái mông của ta!”

“Đáng chết, ta đánh chết con rắn này!!!”

“A a a, Hứa Bảo Tài ta sau này làm sao có thể nhìn mặt người a!!!”

“Ngươi con rắn vạn ác này, đi ra cho ta, ta là đệ tử nội môn a, ta là thiên kiêu Thanh Phong Sơn, Thượng Quan Thiên Hữu ta và ngươi từ nay không đội trời chung…”

“Con rắn tốt a, nếu như Lữ Thiên Lỗi ta có thể biến thành rắn, như vậy ta sẽ…hắc hắc…”

“Lý thanh xà, Lý hắc tử, dám đem Bạch gia nhà ngươi ném đến đây, thật sự cho rằng Bạch gia không thể đối phó được đám tiểu xà này hay sao chứ, chờ ta luyện ra bảo đan, xem ta thu thập đám tiểu xà này thế nào. Hừ hừ, nói không chừng sau này Bạch Tiểu Thuần ta có thể hiệu lệnh bầy rắn, phong vân một cõi! Ha ha ha ha!” Trong miệng còn thỏ tuôn ra đủ loại giọng nói, tốc độ cực nhanh, chạy khắp cả Tam sơn. Nghe được câu sau cùng của nó, toàn bộ đệ tử đều điên cuồng lên rồi.

“Bạch Tiểu Thuần!”

“Tên trời đánh Bạch Tiểu Thuần a!”

“Hóa ra là do hắn làm, là do hắn hiệu lệnh đám rắn này đến báo thù chúng ta!!!”

Lúc này, Thượng Quan Thiên Hữu và Lữ Thiên Lỗi đồng loạt gào thét kinh thiên động địa. Khoảnh khắc này, toàn bộ Tam sơn đều phát điên lên, mức độ hoàn toàn trội hẳn so với trận mưa axit lúc trước…

Lý Thanh Hậu ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, trong mắt y đầy mờ mịt, trong đầu hiện ra từng tràng cảnh từ khi Bạch Tiểu Thuần tiến vào tông môn.

Lúc hắn còn là tạp dịch, buôn bán danh ngạch ngoại môn, khiến cho vô số người trào dâng lửa giận, Tạp dịch khu loạn cả lên, đều do hắn gây họa.

Hắn trở thành đệ tử ngoại môn thì Linh Vĩ Kê thảm rồi, Chim của Chu trưởng lão thảm rồi, vô số đệ tử thảm rồi, toàn bộ Hương Vân Sơn đều bị hắn gây họa.

Sau khi hắn trở thành đệ tử nội môn, Sấm sét oanh kích, gà bay chó chạy, vô số thú nhỏ quái dị chạy loạn khắp sơn môn, rồi còn trận mưa axit…có thể nói Tam sơn đều bị hắn gây họa.

Chỉ là thế nào Lý Thanh Hậu cũng không thể nghĩ tới, chính mình ném Bạch Tiểu Thuần tới Vạn Xà Cốc, thế mà Bạch Tiểu Thuần lại càng khoa trương hơn…Ngay cả rắn, hắn cũng không buông tha, thế mà gây tai họa cho toàn bộ Vạn Xà Cốc, lan tràn tới cả bờ Nam.

Ngay lúc này, Lý Thanh Hậu chợt nhớ tới năm đó lúc y mang theo Bạch Tiểu Thuần lên núi, phần đông thôn dân trong thôn xóm dưới chân núi lại rơi dòng lệ nóng, khua chiêng gõ trống hoan hô…

Y bỗng nhiên, đã hiểu vì sao người trong thôn kích động…

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Score 9.5
Status: Completed Author:

Nhất niệm thành biển cả, nhất niệm hóa nương dâu.

Nhất niệm trảm nghìn Ma, nhất niệm giết vạn Tiên.

Chỉ có niệm của ta... là Vĩnh hằng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset