Cùng lúc đó, trong thần thức của hắn dĩ nhiên nhìn thấy được, ở sâu bên trong mặt đất của động phủ này, không ngờ tồn tại một cái hố có chứa vạn người. Bên trong số lượng hài cốt nhiều không đếm hết. Phần lớn trong đó đều là loại hài cốt có đầy đủ lực lượng thần thánh đã mục nát. Chính là cái hố vạn người người chống đỡ, khiến cho thảo dược ở nơi đây, rất tươi tốt.
Mặc dù trong mấy trăm thi thể này, khí tức Thông Thiên không nhiều lắm, nhưng trong mắt Bạch Tiểu Thuần vẫn lóe lên hàn quang.
– Ngươi đâm đầu vào chỗ chết!
Giọng nói của hắn giống như làn gió rét đậm bên trong Túng Sơn Châu. Vào giờ phút này, giọng nói của hắn hình như truyền đến bên trong Vân Hải Châu, tiến vào trong động phủ của Lý Lạc Hải, cắt qua lớp băng!
Khiến cho Lý Lạc Hải đang hưng phấn, thân thể chợt dừng lại, sắc mặt đại biến.
– Ai?
Trong lòng Lý Lạc Hải kinh hoàng. Hắn hoàn toàn không có một chút do dự nào, thân thể chợt bước lên trước, tính rời khỏi vị trí này. Thật ra giọng nói này xuất hiện, khiến cho hắn trở tay không kịp. Nhất là khi ý thức được âm thanh này không có thiện ý, ở dưới tình huống mình hoàn toàn không có một chút phát hiện nào, truyền ra. Chuyện này đại biểu ý nghĩa, lại nhất thời khiến cho hắn hoảng sợ đến cực điểm.
Hắn biết rất rõ. Lấy tu vi của mình, phóng tầm mắt ra toàn bộ Tiên Vực thứ ba, có thể không được sự cho phép của mình, đi qua từng tầng ngăn cản, tiến vào động phủ mình… tuyệt đối không vượt quá ba người!
Mà có thể làm cho mình không hề phát hiện, làm được tất cả những điều này, chỉ có Thiên Tôn mới có thể làm được.
Gần như ở trong nháy mắt khi thân thể của Lý Lạc Hải di chuyển, hắn lập tức lại cảm nhận được ở một tích tắc này, phía sau mình có một sóng uy áp giống như sóng dao động, cũng đủ để khiến cho thế giới nổ lớn không có cách nào hình dung, hóa thành gió bão cho dù Bán Thần cũng phải bị cắn nuốt, giống như dời núi lấp biển, trực tiếp nhấn chìm mình ở bên trong.
– Không!
Trong lòng Lý Lạc Hải giống như có thiên lôi nổ tung. Hắn hoảng sợ. Trong một chớp mắt này, thần hồn của hắn cũng ở trong cơn gió bão hung bạo này, cũng phải run rẩy. Trong nháy mắt, trận gió bão hung bạo nhấn chìm hắn, vô số hàn khí lại từ bên ngoài thân thể của hắn, theo tất cả lỗ chân lông, chân tóc, theo thất khiếu, điên cuồng chui vào. Từng tiếng rắc rắc vang lên, một đường phá hủy máu thịt của hắn, một đường đánh vỡ kinh mạch của hắn, một đường nghiền ép xương của hắn!
Cũng chính là trong thời gian một lần hít thở, tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong miệng Lý Lạc Hải truyền ra. Trong máu tươi điên cuồng phun ra, thế giới trước mắt hắn đều trở nên mơ hồ. Hắn chỉ có thấy được một bàn tay, xuất hiện ở trước mặt mình, một tay đặt ở trên thiên linh của mình.
Tiếng vỡ xương sọ nát trở thành âm thanh cuối cùng hắn nghe được trong cuộc đời này!
Ầm ầm.
Thân thể của Lý Lạc Hải từ khi bị cái tay kia chạm vào đầu, bắt đầu vỡ nát từng mảnh một. Trong chớp mắt, toàn thân hắn lại giống như bị lăng trì vậy, thiên đao vạn quả, vỡ nát thành mấy nghìn mấy vạn mảnh!
Từ đầu đến cuối, Hết lần này tới lần khác thân là Bán Thần, sức sống cường hãn, khiến cho hắn muốn hôn mê cũng khó khăn. Ở trong sự tỉnh táo vô cùng này, hắn hoàn toàn thể nghiệm được tất cả nỗi thống khổ được gọi là tuyệt thảm!
Từ khi Bạch Tiểu Thuần ra tay, cho đến kết thúc, Lý Lạc Hải thậm chí cũng không kịp quay đầu lại, không kịp phóng ra thần thức, không kịp liếc mắt nhìn… Cường giả này xuất hiện ở động phủ mình bên trong, một đòn lại hoàn toàn trấn áp mình, rốt cuộc là ai…
Trong tiếng nổ lớn, thân thể Lý Lạc Hải hóa thành hơn vạn phần. Không đợi thần hồn của hắn bạo phát ra, lại lập tức bị một lực mạnh, trực tiếp nghiền ép, còn quấy nhiễu lực luân hồi, khiến cho thần hồn của tu sĩ này ở đại lục Vĩnh Hằng, khó có thể tiến vào trong luân hồi, bị Bạch Tiểu Thuần mạnh mẽ lưu lại trong bàn tay, cuối cùng trực tiếp hóa thành một đạo… hồn Bán Thần!
Loại làm phép này, đổi là Bạch Tiểu Thuần trước đây, không có cách nào làm được. Nhưng ở lại đại lục Vĩnh Hằng hơn nửa năm này, hắn mặc dù không tu luyện, nhưng lực lượng thiên địa của đại thế giới vô hình dung nhập, khiến cho tu vi của hắn cũng tinh tiến hơn so với trước đây rất nhiều.
Hiển nhiên, tuyệt đối không chỉ Bạch Tiểu Thuần như vậy. Toàn bộ tu sĩ của thế giới Thông Thiên cũng sẽ ở trên đại lục Vĩnh Hằng này, theo lực thế giới dung hợp, nhất định đều có sự tăng lên!
Nhìn chằm chằm vào bên trong bàn tay, hiện tại hồn Bán Thần mất đi tất cả ý thức. Bạch Tiểu Thuần vung tay áo lên. Sau khi thu hồi hồn của Bán Thần, hắn ngẩng đầu nhìn về phía từng thi thể của cành cây trên thảo mộc màu đỏ cao trên ba mươi trượng kia.
Thảo mộc này có linh, dường như cảm nhận được sóng dao động khủng khiếp từ trên người Bạch Tiểu Thuần tản ra, lúc này run rẩy, rốt cuộc bị khiếp sợ giống như chết, héo rũ ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Theo nó tử vong, những thi thể này đều rơi ở trên mặt đất. Thời điểm Bạch Tiểu Thuần đi tới, hắn bỗng nhiên từ bên trong mấy trăm thi hài ở đây, thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
– Chu Hoành, thế tử của Cửu U Vương!
Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần chợt ngừng lại. Chu Hoành này ở bên trong Man Hoang, đã từng nhiều lần âm thầm ra tay đối phó với Bạch Tiểu Thuần. Đến cuối cùng, mỗi lần đầu thất bại. Nhất là khi thân phận Bạch Tiểu Thuần lộ ra, nhất thời khiến cho Chu Hoành bất đắc dĩ đến cực hạn. Đánh thì đánh không lại. Hắn đơn giản ở trong ủy khuất phiền muộn, lựa chọn tránh né.
Thời khắc này Chu Hoành còn không có thở ra một hơi thở cuối cùng, nhưng lửa sinh mệnh của hắn đã tắt. Chỉ có điều vì thực vật này tử vong, khiến cho hắn có ý thức, giống như hồi quang phản chiếu, mở mắt ra. Sau khi nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần sau, hắn rõ ràng sửng sốt một chút.
Trong mắt hắn có phần phức tạp, có phần kích động, có phần cay đắng, cũng có phần xúc động…
Hình như tất cả ân oán đi qua, đều ẩn chứa ở trong mắt hắn. Cho đến cuối cùng, hắn cũng không có mở miệng nói cái gì đó, mà chỉ mỉm cười, hai mắt nhắm nghiền…
Bạch Tiểu Thuần lặng lẽ đứng ở nơi đó. Hắn muốn cứu người, nhưng cũng biết mình đã không có lực xoay chuyển trời đất. Sau hồi lâu, hắn hít một hơi thật sâu, giơ tay phải lên, lấy thi thể của Chu Hoành đi. Toàn bộ động phủ, ở trong một tích tắc này, đã rơi vào bên trong biển lửa.