– Trước đó, thời điểm ta nghe nói, Quỷ Mẫu Thiên Tôn bị Bạch Tiểu Thuần này bắt đi, hình như phát sinh chuyện không thể miêu tả… Hiện tại xem ra, là sự thật!
– Trời ạ, nếu thật sự là như vậy, Bạch Tiểu Thuần này cũng quá cường hãn đi!
– Ta xem ra, tám chín phần mười là đúng. Nếu không, Quỷ Mẫu Thiên Tôn vì sao phải chủ động rời khỏi Tà Hoàng Thành, lựa chọn tới nơi đây trấn thủ…
Thời điểm mọi người của Tà Hoàng Triều này rời đi, đều lộ ra thần sắc quỷ dị truyền âm với nhau, bắt đầu bàn luận…
Không quan tâm mọi người suy đoán như thế nào, truyền âm như thế nào. Theo bọn họ rời đi, Vân Hải Châu này thật sự giống như bị phong ấn vậy, lại không có người của những châu khác tới cứu viện nữa. Bạch Tiểu Thuần cùng Công Tôn Uyển Nhi đánh một trận, cũng chấn áp đại quân tu sĩ vốn tồn tại ở bên trong Vân Hải Châu.
Kể từ đó, ở dưới tình huống ý chí chiến đấu hoàn toàn không có, Đại Thiên Sư cùng Cự Quỷ Vương chỉ là có chút phát động công kích, lại giống như bẻ gãy nghiền nát tất cả, trực tiếp giành được thắng lợi. Vị Bán Thần Tà Hoàng Triều ở Vân Hải Châu kia còn đơn giản dẫn người vội vàng rời đi, giống như cũng không lo lắng Bạch Tiểu Thuần sẽ ngăn cản. Dù sao giữa hai đại hoàng triều, chuyện như vậy quá mức bình thường.
Lại như vậy, ban đầu Đại Thiên Sư cần thời gian một tháng mới có thể khống chế cục diện, trên thực tế… tổng cộng gộp chung vào một chỗ, cũng không tới vài ngày, đã thành công chiếm đượ Vân Hải Châu.
Khi Bạch Tiểu Thuần đi tới trung tâm Vân Hải Châu, Vân Hải Thành, hắn thấy được Cự Quỷ Vương phấn chấn vô cùng, còn có Đại Thiên Sư sợ rằng muốn đi kìm chế, nhưng thần thái trong con mắt vẫn lộ ra sự kích động trong lòng.
Bạch Tiểu Thuần cũng rất hưng phấn. Bởi vì chính xác mà nói, ở đây mới chân chân chính chính xem như là căn cứ địa thuộc về bọn họ. Sẽ không có ai tới cướp đoạt. Dù sao tất cả Thánh Hoàng Triều vẫn phải nói tới một ít quy củ. Bạch Tiểu Thuần đường đường chính chính mình đánh xuống địa bàn. Người khác muốn động tới, cũng cần phải cân nhắc một chút.
– Tuy vẫn chịu sự quản lý ở Thánh Hoàng Triều, nhưng hôm nay cũng không tính là ăn nhờ ở đậu!
Cự Quỷ Vương hít một hơi thật sâu, nhìn thành trì ở bốn phía xung quanh. Nội tâm của hắn không có cách nào bình tĩnh được. Sau khi đi tới Tiên Vực của Vĩnh Hằng nhiều năm như vậy, chỉ có lúc này, hắn mới chính thức có một loại cảm giác cắm rễ.
– Chỉ có trở thành cường giả, mới có thể có lựa chọn vận mạng tư cách, nếu không có đại nhân tu vi đột phá, này Vân Hải Châu… Cũng cũng không chúng ta có thể nhúng chàm!” Đại Thiên Sư chậm rãi mở miệng.
Bạch Tiểu Thuần gật đầu. Hắn hiểu rõ, ở trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, chỉ có trở thành cường giả, mới có thể tính là thật sự đứng vững. Nếu không, cũng chỉ có thể ăn nhờ ở đậu, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nếu hắn cũng phải như vậy, lại càng không cần phải nói tới những người khác trong thế giới Thông Thiên.
– Tu vi mới là quan trọng nhất!
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Lần lượt xảy ra các chuyện, khiến cho hắn ý thức được bản thân mình cường hãn, mới là căn bản để lập thân.
Cho dù tu luyện lại khô khan, lại mệt mỏi hơn nữa, nhưng từng cảnh tượng đi qua trong trí nhớ, đều khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở trên phương diện tu luyện, đều ném rơi tất cả lười biếng. Vân Hải Châu giờ phút này, trong lòng Bạch Tiểu Thuần thấy mình không thích hợp đi quản lý. Đại Thiên Sư cùng Cự Quỷ Vương lại là thí sinh tốt nhất.
Vì vậy hắn không chút do dự, giao chuyện này cho hai người. Sau đó, ở bên trong Vân Hải Châu này, lại một lần nữa bắt đầu bế quan. Hắn chuẩn bị thử xem một chút, hút đi tất cả khí tức còn lại rất ít ỏi ở bên trong lệnh bài của quạt tàn này. Sau đó, xem lệnh bài kia có có biến hóa gì khác hay không.
Thời gian trôi qua, ở trong thời điểm Bạch Tiểu Thuần đang bế quan tu luyện, toàn bộ Vân Hải Châu có thể nói là biến chuyển từng ngày. Mỗi ngày đều đang biến hóa.
Đại Thiên Sư cùng Cự Quỷ Vương ở trong sự trù tính cùng quản lý chung, còn có lên quy hoạch, phối hợp cực kỳ hoàn mỹ. Cùng lúc đó, theo Vân Hải Châu bị đoạt về, cùng với Bạch Tiểu Thuần trấn thủ, tin tức này không ngừng khuếch tán ra. Tu sĩ của thế giới Thông Thiên ở bên trong Tiên Vực thứ hai này, rốt cuộc lục tục có không ít người tới tìm nơi nương tựa.
Thời gian trước kia, Linh Cửu Thiên Tôn sẽ dự định ngăn cản. Nhưng sau khi trải qua mâu thuẫn cùng thủ đoạn của Bạch Tiểu Thuần, đối với chuyện này, hắn đơn giản là không tăng thêm áp chế. Hắn nhắm một con mắt mở một con mắt. Chỉ cần không phải vọt tới trong phạm vi lớn, phần nhỏ những kẻ tìm nơi nương tựa, hắn trực tiếp xem như không nhìn thấy.
MÀ Đại Thiên Sư cùng Cự Quỷ Vương còn tiến hành thu xếp với những châu khác bất luận là của Tà Hoàng Triều vẫn Thánh Hoàng Triều gần đó. Hai bên vốn cũng không có thù riêng. Từ rất lâu, duy trì một sự cân đối, chính là sự hướng tới trong lòng những tu sĩ bọn họ.
Nhất là có Bạch Tiểu Thuần trấn thủ nơi đây, khiến cho Đại Thiên Sư cùng Cự Quỷ Vương ở trên phương diện phong thái, cũng đều có thể kiên cường hơn rất nhiều. Ngược lại ở thời điểm tiếp xúc cùng những châu khác ở bốn phía xung quanh, tư thái như vậy, lại thu được càng nhiều tôn trọng hơn.
Lại như vậy, ở bên trong Tiên Vực thứ hai của Thánh Hoàng Triều này, Vân Hải Châu biến hóa, càng ngày càng tăng. Tất cả những điều này, Bạch Tiểu Thuần mặc dù đang bế quan, nhưng thỉnh thoảng khi ra ngoài, hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt của bầu không khí. Theo người của thế giới Thông Thiên tăng lên, theo Vân Hải Châu dần dần náo nhiệt, loại cảm giác nhà này, khiến cho người của thế giới Thông Thiên có đôi khi sẽ hoảng hốt cho rằng mình còn đang ở trên đại lục Thông Thiên.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ, ở đây nhìn như một mảnh sức sống bừng bừng, nhưng trên thực tế không phải là đặc biệt yên ổn. Trừ khi có một ngày, hắn có thể nắm giữ tư cách chống lại Tà Hoàng cùng với Thánh Hoàng, mới có thể phát động tất cả lực lượng, mới có thể thật sự đứng vững bước chân, mới có thể đi tìm… Tất cả người của thế giới Thông Thiên lưu lạc bên ngoài.
Những ý niệm này lại càng thêm kiên định. Bạch Tiểu Thuần liều lĩnh quyết tâm tu hành. Cuối cùng ở mấy tháng sau, khi tu vi của Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn đứng vững ở Thiên Tôn sơ kỳ đỉnh phong, khí tức cổ quái trên lệnh bài quạt tàn đã bị hắn hoàn toàn hấp thu hầu như không còn.