Dần dần, quạt tàn chậm rãi hoàn chỉnh. Bất luận là xương quạt hay mặt quạt, đều ở dưới ánh sáng lập lòe, chậm rãi dung hợp lại với nhau. Trong lúc đó, cuộc tranh đoạt giữa hai khí linh cũng sắp kết thúc. Khi Bạch Tiểu Thuần đứng lên, hắn nhìn thấy được, tiểu khí linh mở miệng, trực tiếp cắn nuốt khí linh cực lớn này.
Thân thể hắn cũng bành trướng, chợt lớn chợt nhỏ. Lúc bay trở về, hắn cũng có phần lảo đảo. Khi hắn đến bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, hắn còn ợ một cái, trong mắt mang theo vẻ vui mừng. Sau đó hắn một đầu rơi vào trên mặt quạt, rơi vào giấc ngủ say, biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi thần thức của Bạch Tiểu Thuần đảo qua, xác định tiểu khí linh không có vấn đề gì ngại, ánh mắt hắn mới rơi vào trên cây quạt này. Thời khắc này, sau khi cây quạt này hoàn toàn dung hợp, thoạt nhìn đã gần như hoàn chỉnh.
Mặc dù là có một vài chỗ vẫn tồn tại sự thiếu sót. Không ít khu vực còn có vết nứt. Nhưng dựa theo khả năng tự khôi phục của cây quạt, theo Bạch Tiểu Thuần tính, sợ là không cần bao lâu, sẽ hoàn toàn hoàn mỹ.
Cùng lúc đó, theo cây quạt trở nên hoàn chỉnh, không chỉ phạm vi lớn hơn nữa, trên đó tản ra ánh sáng cũng sáng hơn so với trước kia rất nhiều. Nhất là trên cây quạt này phát ra khí tức, còn ở trong tinh không này đi về phía trước, giống như quái vật khổng lồ, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Có một điều càng làm cho Bạch Tiểu Thuần phấn chấn hơn. Hắn phát hiện, theo cây quạt trở nên hoàn chỉnh, quyền hạn của mình chẳng những không có giảm bớt, trái lại càng tăng thêm. Hắn hoàn toàn không có một chút cảm giác không hòa hợp nào. Chỉ cần tâm niệm hắn thoáng động, hắn liền có thể điều khiển hướng bay của cây quạt này, thậm chí muốn khiến cho nó tăng nhanh tốc độ hoặc dừng lại, cũng đều có thể!
Loại cảm giác khống chế như bình thường này, là trước đó không có.
Chỉ có điều ở dưới điều khiển này, Bạch Tiểu Thuần cũng cảm nhận được sau khi cây quạt hoàn chỉnh, hình như cũng tồn tại quỹ tích của bản thân nó. Thậm chí sau khi thần thức của hắn khuếch tán ra toàn bộ cây quạt, cũng có thể mơ hồ cảm nhận được, hình như ở chỗ thật xa, có một lời triệu hoán…
Triệu hoán này giống như sự dẫn dắt nào đó, khiến cho cây quạt này sau khi hoàn chỉnh hơn, đang không ngừng bay về phía chỗ triệu hoán đó.
– Có thể khiến cho sau khi cây quạt hoàn chỉnh, vẫn phát sinh ảnh hưởng bị triệu hoán. Chẳng lẽ là…
Sau khi Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một lát, trong lòng thầm giật mình. Đáp án đưa ra thật sinh động.
– Sáng tạo Sinh Tử Đạo Nguyên, sáng tạo cây quạt này… Chúa Tể tiên giới sao?
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. Theo như hắn hiểu, đối phương cũng đã ngã xuống rồi mới phải.
Lúc này hắn có chút do dự. Hắn phát hiện mình tuy rằng có thể trìa hoãn được quỹ tích của cây quạt này. nhưng muốn thay đổi nó, vẫn không cách nào làm được. Sau khi hắn suy nghĩ một chút, liền tùy ý bỏ qua quyết định này. Hắn tính chờ sau khi tiểu khí linh tỉnh dậy sẽ hỏi ý của nó một chút.
Trừ điều đó ra, cây quạt biến hóa lớn nhất, chính là thế giới mặt quạt!
Trước đó, trên mặt quạt có một con sông, một ngọn núi, một tòa tháp, trên sông có một chiếc thuyền cô độc. Bên trong thuyền cô độc có hai lão nhân đang đánh cờ. Bên cạnh bờ sông nổi lên một tòa cung điện. Trên bầu trời có cánh tay Chúa Tể!
Mà bây giờ… Con sông kia hoàn chỉnh, còn đầy khí thế. Đồng thời, có thêm một con cá đen. Trong mắt của con cá đen này mang theo tia sáng kỳ dị. Mặc dù nó vẫn không nhúc nhích, nhưng Bạch Tiểu Thuần lại từ ở trên người con cá màu đen này cảm nhận được sóng dao động khí tức của Chúa Tể!
Khí tức này… Lại có ý vị của Sinh Tử Đạo Nguyên, mơ hồ cùng tháp Sinh Tử Đạo, không ngừng chiếu rọi lẫn nhau. Sau khi Bạch Tiểu Thuần cẩn thận quan sát, hắn lập tức lại xác định được, con cá màu đen này… chỉ sợ chính là phương pháp thần thông thật sự thuộc về Chúa Tể ẩn chứa trên cây quạt này!
Cây quạt tàn trước đó, tuy có tháp Sinh Tử Đạo, nhưng lại thiếu con cá màu đen này. Một nửa quạt tàn kia tuy có con cá màu đen, nhưng lại không có tháp Sinh Tử Đạo.
Chỉ có lúc này, sau khi hoàn chỉnh, thần thông thuộc về quạt Chúa Tể này mới rốt cục hoàn chỉnh!
Trong sự kích động, Bạch Tiểu Thuần thử qua vài lần. Nhưng hắn lại tiếc nuối phát hiện, lấy tu vi của hắn lại vẫn không cách nào khiến cho cây quạt này thi triển ra phương pháp của Chúa Tể. Nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thuần không cam lòng. Hắn liên tục thử. Hắn phát hiện bất luận là ngọn núi kia, hay con sông này, hoặc là thuyền cô độc, hắn vẫn không có cách nào hoàn toàn tác động tới được.
Chỉ có điều, đối với cung điện kia, hắn lại có thể. Nhưng cung điện này không trọn vẹn. Bên trong tuy có một phần hồn Thái Cổ, nhưng không có cách nào uy hiếp được Thái Cổ. Ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần có chút ảo não, thần thức của hắn lại đảo qua chiếc thuyền cô độc.Bbỗng nhiên… thân thể hai lão nhân chơi cờ trong chiếc thuyền cô độc, chấn động mạnh một cái. Nhất là quân cờ trong tay một người trong đó đang nâng lên. Rốt cuộc trong nháy mắt, quân cờ kia phát ra ánh sáng mãnh liệt chói mắt cùng sóng dao động đáp lại!
Theo quân cờ chấn động, mắt Bạch Tiểu Thuần bất chợt sáng lên. Hắn có loại cảm giác rất mãnh liệt, hình như theo tâm niệm mình biến hóa, mình có thể điều khiển… quân cờ này!
– Có thể không chỉ là quân cờ…
Bạch Tiểu Thuần vừa ngưng tụ khí tức. Sau đó thần niệm của hắn từ trên quân cờ này khuếch tán đến toàn bộ bàn cờ. Bàn cờ này cũng đột nhiên bạo phát ra ánh sáng. Chỉ có điều sau khi tia sáng này chớp động vài cái, lại từ từ ảm đạm xuống. Ở trong một chớp mắt này, thần niệm của Bạch Tiểu Thuần đã nhanh chóng tiêu hao.
– Bàn cờ vẫn thiếu một chút…
Bạch Tiểu Thuần có chút tiếc nuối. Sau khi thu hồi thần niệm, hắn ngồi xuống khoanh chân. Thời điểm hắn thổ nạp khôi phục lại đỉnh phong, hắn đứng lên, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng kỳ lạ. Thần niệm lại một lần nữa khuếch tán ra. Lần này hắn không thay đổi mục tiêu, trực tiếp xác định phong tỏa quân cờ trên chiếc thuyền kia. Ở trong chớp mắt khi quân cờ này chấn động phát ra ánh sáng chói mắt, tay phải Bạch Tiểu Thuần bấm quyết, chợt chỉ một cái!
Nhất thời quân cờ này trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng đẹp mắt, ầm ầm trực tiếp bạo phát ra ở bên trong mặt quạt, khí thế mạnh mẽ, vượt qua Thiên Tôn, lại giống như cường giả Thái Cổ ra tay, lại trực tiếp khiến cho bảo quạt này chấn động. Bạch Tiểu Thuần cũng bị khí thế kia dọa cho giật mình. Hắn lập tức vung ngón tay lên, chỉ về phía cánh tay Chúa Tể!