– Bệ hạ, ngài không biết, ta vì bắt tên phản đồ Thần Toán Tử này, chịu nhục, lá mặt lá trái. Cho dù Thần Toán Tử an bài cho ta hơn một trăm nữ tu, tới ăn mòn tâm linh, tới dao động đạo tâm của ta, nhưng lòng trung thành của ta đối với bệ hạ, từ trước tới nay hoàn toàn chưa từng thay đổi!
Hứa Bảo Tài nói ra lời nói rung động đến tâm can. Thần Toán Tử ở một bên hãy còn căm tức nhìn Hứa Bảo Tài.
– Ta đưa tới cho ngươi những nữ tu đó, không sai. Nhưng có một lần nào ngươi không phải vui vẻ tiếp nhận. Sở dĩ hơn một trăm người, còn không phải là sau đó ngươi tới tìm ta đòi sao?
– Đó là đạo tâm của Hứa Bảo Tài ta kiên định, vì hoàn thành nhiệm vụ, vì bắt kẻ phản bội lớn như ngươi, vì vậy ta chỉ có thể ủy khuất chính mình, chỉ có thể không cam lòng, miễn cưỡng tiếp nhận ngươi hối lộ. Tất cả những điều này, ta cũng là vì bắt ngươi!
Hứa Bảo Tài lập tức cãi lại, cũng trừng mắt nhìn Thần Toán Tử.
Hai người ở bên trong Thiên Điện nơi này, không ngừng tranh cãi. Một người chỉ trích đối phương là kẻ phản bội, một người khác không thừa nhận, đồng thời còn nói đối phương vô sỉ.
– Bệ hạ, ngươi không cần thương hại Thần Toán Tử này. Trước đây ta đi tìm hắn, khuyên hắn cùng ta đi tới Khôi Hoàng Thành. Nhưng hắn ỷ vào mình có một đạo lữ Bán Thần, lại có thể không muốn. Vì vậy ta lại chịu nhục, thu được tín nhiệm của hắn, sau đó hạ độc hắn, lúc này mới len lén trói lại đưa đi!
Hứa Bảo Tài giận nói.
– Ta không phải là không muốn tới… Nhưng ta nhà lớn nghiệp lớn, nhất thời có chút luyến tiếc. Ta không nói mình không muốn tới.
Thần Toán Tử thở dài một tiếng giải thích.
– Ngươi đừng vội lừa dối bệ hạ. Thần Toán Tử tên phản đồ nhà ngươi, ngươi ở bên ngoài tùy ý gieo hạt, khiến cho huyết mạch Thông Thiên ta khuếch tán trong phạm vi lớn, bí mật luyện linh, ta chắc hẳn cũng không bảo vệ nổi!
Hứa Bảo Tài cả giận nói.
Bạch Tiểu Thuần ở bên cạnh nghe. Vừa mới bắt đầu hắn còn cảm thấy rất thú vị. Nhưng dần dần, mắt thấy hai người tranh cãi giống như cũng muốn đánh nhau. Nhất là Thần Toán Tử rõ ràng suy yếu. Hứa Bảo Tài ở nơi đó thậm chí còn tiến lên đạp mấy cái, hắn vội vàng giơ tay lên ngăn cản.
Hắn xem như đã nghe hiểu. Đây rõ ràng là sau khi Thần Toán Tử hạ xuống Tiên Vực Vĩnh Hằng, sống ngày tháng thoải mái, không khó khăn giống như những người khác. Cho nên lúc này Khôi Hoàng Triều thành lập, với hắn mà nói, rất rầu rĩ.
– Thần Toán Tử, mọi người dù sao cũng là huynh đệ một hồi, ngươi nói thật cùng ta, ngươi có từng nghĩ tới chuyện trở về hay không? Nếu như ngươi không muốn, ta hiện tại để người đưa ngươi trở lại. Chúng ta đều người của thế giới Thông Thiên. Ngươi chỉ cần bản thân mình cảm thấy hài lòng sung sướng, không làm ra chuyện phản bội chúng ta, chúng ta vẫn là bằng hữu!
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, tiến lên cởi dây thừng trên người của Thần Toán Tử ra, lại vỗ ở trên người hắn, xua tan độc tố mang đến sự suy yếu.
Thân thể của Thần Toán Tử run rẩy, đứng ở nơi đó trầm mặc một lúc lâu. Sau đó hắn hít một hơi thật sâu.
– Trở về, ta muốn về tới. Nhưng ta không thể chỉ đi có một người. Ta muốn… dẫn theo mọi người Quản gia đến!
– Không thành vấn đề, có bao nhiêu lại mang đến bấy nhiêu!
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha một tiếng, tiến lên ôm cổ Thần Toán Tử, sau đó lại ôm Hứa Bảo Tài một cái.
Thần Toán Tử muốn nói lại thôi. Hứa Bảo Tài cũng có chút do dự. Nhưng mắt thấy Bạch Tiểu Thuần cao hứng như thế, cuối cùng hắn nhịn xuống không nói.
Vì vậy rất nhanh, Thần Toán Tử liền rời đi. Dựa theo ý chỉ Bạch Tiểu Thuần dành cho hắn, hắn sẽ mang theo tất cả gia sản cùng với thê thiếp của mình đến Khôi Hoàng Thành.
– Hi vọng đến lúc đó, sẽ không dọa đến hắn…
Thần Toán Tử quay đầu lại nhìn Khôi Hoàng Thành một chút, thần sắc cổ quái.
…
Tiễn Thần Toán Tử rời đi, sinh hoạt của Bạch Tiểu Thuần lại trở về yên tĩnh. Hiện tại chuyện quan trọng nhất xảy ra trước mắt hắn, đã không phải là tu hành, mà là… hài tử ở trong bụng của Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch
Về phần giới tính của hai hài tử này, người ngoài không dám sử dụng thần thức quan sát, lo lắng phạm vào kiêng kỵ của Bạch Tiểu Thuần. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại không có lo lắng này. Hắn đã sớm sử dụng thần thức đảo qua. Trên thực tế ngay cả bản thân Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch, đều biết được hài tử trong bụng là nam hài hay nữ hài.
Đối với điều này, Tống Quân Uyển cũng thường xuyên phiền muộn. nếu như Bạch Tiểu Thuần không phải là Khôi Hoàng còn tốt. Nhưng hôm nay trở thành Khôi Hoàng, như vậy tầm quan trọng của hài tử, tất nhiên sẽ vì vậy lại tăng cao hơn một ít. Nhưng trong bụng của nàng, lại là nữ hài.
Nếu bên phía Chu Tử Mạch cũng như thế, nàng vẫn đỡ hơn một chút. Nhưng hết lần này tới lần khác trong bụng Chu Tử Mạch là một nam hài.
Điều này khiến cho trong lòng Tống Quân Uyển, có chút không phục, nhưng cũng không thể làm gì khác được. Nàng cũng lo lắng Bạch Tiểu Thuần sẽ có một chút suy nghĩ. Nhưng trên thực tế, đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, bất kể là nam hài hay nữ hài, hắn đều yêu thích. Sau khi nhận thấy được tâm tư của Tống Quân Uyển, hắn còn nhiều qua an ủi, dùng tình yêu của mình đối với hài tử, để diễn tả mình không để ý đối với giới tính.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Rất nhanh lại một tháng qua đi. Thời kỳ hai nàng sinh nỏ càng lúc càng đến gần. Trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng càng ngày càng khẩn trương. Mặc dù trải qua thôi diễn cùng với chuẩn bị của hắn, lại dựa vào tu vi, hắn có mười phần nắm chắc sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì. Nhưng chung quy đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn sắp làm phụ thân, trong lòng của hắn khó tránh khỏi lo được lo mất.
– Cái này… Làm phụ thân là cảm giác gì?
Có đôi khi Bạch Tiểu Thuần đi ở trong hoàng cung, cũng sẽ nhớ tới vấn đề này. Thậm chí mấy ngày này, trong đầu cũng đang suy nghĩ về đặt tên.
– Tên gọi là gì được…
Đối với vấn đề này, Bạch Tiểu Thuần rất coi trọng. Trong đầu hắn cũng suy nghĩ tới vô số cái tên, nhưng cuối cùng vẫn chưa có xác định được.
– Bạch Đại Bảo? Tên này khí thế không đủ!
– Bạch Siêu Đại? Không được, chắc hẳn mẫu thân nó không đồng ý…
– Bạch Lăng Phỉ?
Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến cái tên này, lại thở dài, cùng lúc nghĩ đến Đỗ Lăng Phỉ. Về phương diện khác hắn cảm thấy nếu như mình cho đặt tên này cho nữ nhi, Tống Quân Uyển có thể trực tiếp cầm theo đao xông tới.