– Thần thú, cái này nghe lại còn mạnh hơn nhiều so với thánh rùa. Lão tử động tâm lâu như vậy, ngươi cũng không tới tìm ta. Ta đương nhiên phải tới tìm ngươi.
Con rùa đen nhỏ càng nói càng lộ vẻ hào hùng, cuối cùng trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần cũng trừng mắt với con rùa đen nhỏ. Một người một rùa nhìn nhau một lát. Bạch Tiểu Thuần cười trước. Trước đó, con rùa đen nhỏ là nói đùa cùng hắn, Bạch Tiểu Thuần tất nhiên sẽ hiểu. Tất cả hành động, trên thực tế cũng là hắn đang cùng con rùa đen nhỏ nói đùa. Lúc này trong tiếng cười, Bạch Tiểu Thuần buông tay ra, dứt khoát thỏa mãn nguyện vọng của con rùa đen nhỏ.
– Mà thôi, từ giờ trở đi, sắc phong ngươi là thần thú củ Khôi Hoàng Triều ta!
Bạch Tiểu Thuần sắc phong, có một loại lực lượng kỳ dị chính hắn cũng không phát giác ra. Thân thể của con rùa đen nhỏ run lên bần bật, hít thở dồn dập. Trong mắt nó phát ra ánh sáng. Mơ hồ, hình như có quy tắc bản nguyên nào đó người ngoài không nhìn thấy được, từ nơi này bốn phương tám phương bên trong thiên địa xung quanh dũng mãnh tràn vào đến trong cơ thể con rùa đen nhỏ.
Khiến cho toàn thân con rùa đen nhỏ ở trong một tích tắc này, lại trực tiếp tản ra ánh sáng chói mắt.
Ở dưới sự hưng phấn này, con rùa đen nhỏ kêu lớn một tiếng, hài lòng bay tới bay lui ở bốn phía xung quanh. Bạch Tiểu Thuần vẫn là dáng vẻ tươi cười. Ban đầu hắn không muốn vì chuyện của con rùa đen nhỏ, cùng Thánh Hoàng có mâu thuẫn. Nhưng hôm nay nếu con rùa đen nhỏ đã tự mình trở về, như vậy hắn tất nhiên sẽ không lại để cho Thánh Hoàng mang nó đi nữa.
Chỉ có điều cần phải nhắc nhở, Bạch Tiểu Thuần vẫn phải nói.
– Ngươi giấu mình một chút, đừng quá lộ liễu. Nếu như Thánh Hoàng tìm tới, ta cũng đau đầu.
Sau khi Bạch Tiểu Thuần căn dặn, hắn không để ý đến con rùa đen nhỏ đang kích động, xoay người tiến vào điện.
Sau khi tới thăm con trai con gái của mình, hắn lại cùng Tống Quân Uyển cùng với Chu Tử Mạch nói chuyện một chút.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần rất thỏa mãn, hắn bắt đầu bế quan tu luyện.
Dù sao bế quan trước đó còn chưa kết thúc. Niệm tương lai mặc dù được sáng tạo ra, nhưng còn có một chút chi tiết, Bạch Tiểu Thuần cần phải làm vững chắc mới được. Lúc này sau khi đi vào mật thất, Bạch Tiểu Thuần điều chỉnh hít thở, nhắm mắt ngồi tĩnh tọa.
Sau khi nhớ lại rõ ràng tất cả chi tiết của một tầng cuối cùng niệm tương lai trong Tuyên Cổ Quyển, Bạch Tiểu Thuần bắt đầu thử tu luyện. Cho đến thân thể hình thành bản năng nào đó đối với vận chuyển công pháp niệm tương lai, trong đầu Bạch Tiểu Thuần bắt đầu cân nhắc thần thông Tuyên Cổ Quyển tầng thứ ba này của mình.
– Quá Khứ Kinh, Hiện Tại Kinh, hiện tại đại thần thông thứ ba này, lại chắc là… Vị Lai Kinh!
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên. Quá Khứ Kinh cùng Hiện Tại Kinh, vì trước đó tu vi của hắn bị hạn chế, cho nên thời gian thi triển không nhiều lắm, uy lực lại cũng không có hoàn toàn thể hiện ra.
Nhưng hôm nay đã có chiến lực Thái Cổ, Bạch Tiểu Thuần hắn tự tin, ở thời điểm thi triển hai đại kinh này, uy lực của nó có biến hóa kinh người. Trên thực tế cũng chính bởi vì Bạch Tiểu Thuần không thể hiện ra hai loại thần thông này quá nhiều lần, ngược lại có thể xem thành đòn sát thủ của mình.
Về phần Vị Lai Kinh cuối cùng này, Bạch Tiểu Thuần đã từng có một ít đầu mối tư tưởng. Lúc này hắn đang khoanh chân, không ngừng thôi diễn, còn mượn khí tức Chúa Tể đi khiến cho tốc độ thôi diễn của bản thân nhanh hơn, không ngừng xác minh suy nghĩ của riêng mình, lại không ngừng sáng tạo, lại giống như nghiên cứu chế tạo phương pháp luyện đan, ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần, từng tầng chồng chất, thay đổi liên tục.
Thời gian trôi qua.
Rất nhanh nửa năm lại đi qua. Hiện tại cách lúc trước, khi Bạch Tiểu Thuần lần đầu sử dụng ánh sáng Thái Cổ đánh với Tà Hoàng một trận, cho đến tận lúc này, cũng đã là một năm hoàn chỉnh. Ánh sáng Thái Cổ của hắn lại một lần nữa khôi phục số lượng mười lăm lần sử dụng.
Điều này khiến cho Bạch sức lực của Tiểu Thuần lại một lần nữa trở nên sung túc. Về phương diện khác, cũng khiến cho tâm tư hắn càng thêm bĩnh tình, càng chìm đắm ở trong thôi diễn.
Lại có mấy tháng qua đi, hoàng hôn ngày này, Bạch Tiểu Thuần ngồi khoanh chân ở trong mật thất. Hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra. Trong mắt của hắn dường như có một đóa hoa màu đỏ, đang nở rộ. Nhìn kỹ… tạo thành đóa hoa, chính là từng phù văn nhỏ bé. Những phù văn này đan xen, hình thành đóa hoa… Cuối cùng so sánh với hoa bỉ ngạn trong truyền thuyết mu minh, nở rộ ở vùng đất chết, có mấy phần tương tự.
Mà theo đóa hoa bỉ ngạn màu đỏ ngưng tụ ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần, khí tức toàn thân của Bạch Tiểu Thuần đều thay đổi, cùng lớn như trước kia, hình như càng không rõ ràng, dường như cùng thế giới này cũng xuất hiện một ít không dung hợp.
Cho đến hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần cúi đầu, giơ tay phải lên. Hoa bỉ ngạn màu đỏ do phù văn tạo thành trong mắt hắn, cuối cùng lại từ bên trong hai tròng mắt của hắn lập lòe đi ra, biến ảo ở trên lòng bàn tay Bạch Tiểu Thuần, ở trước mặt hắn, lại tổ hợp ngưng tụ trở thành một đóa… hoa bỉ ngạn màu đỏ.
– Đây là thần thông Tuyên Cổ Quyển tầng thứ ba của ta… Bỉ Ngạn Vị Lai Kinh!
– Về phần uy lực…
Thân thể Bạch Tiểu Thuần trong nháy mắt biến mất. Thời điểm xuất hiện, thình lình hắn ở bên trong phủ đệ của Công Tôn Uyển Nhi. Hiện tại mặc dù Công Tôn Uyển Nhi còn đang bế quan, nhưng thương thế của nàng dĩ nhiênđã khôi phục. Thời khắc tu luyện này, không phải không thể bị cắt ngang.
Nếu Bạch Tiểu Thuần không muốn để cho nàng biết được, nàng căn bản không phát hiện được Bạch Tiểu Thuần xuất hiện. Sau khi Bạch Tiểu Thuần cố ý tản khí tức ra, thần sắc Công Tôn Uyển Nhi thoáng động mở mắt ra. Nàng nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần cầm trong tay hoa bỉ ngạn màu đỏ.
Đầu tiên, mắt nàng lập tức bị đóa hoa bỉ ngạn màu đỏ này hấp dẫn. Ở trên đóa hoa này, nàng cuối cùng lại cảm nhận được rõ ràng sự tử vong. Thậm chí nhìn nhiều, nàng hít thở cũng có phần gấp gáp. Mơ hồ có một loại dự cảm, bên trong đóa hoa này ẩn chứa một lực lượng cho dù là nàng, cũng không có cách nào đối đầu.
– Đây là…
Bạch Tiểu Thuần không nói gì, chỉ là chỉ về phía Công Tôn Uyển Nhi một cái. Nhất thời này hoa bỉ ngạn lại chớp mắt bay ra, tốc độ cực nhanh. Công Tôn Uyển Nhi căn bản là không có cách nào né tránh, lại trực tiếp bị hoa bỉ ngạn này dung nhập vào trong cơ thể.
– Đây là thần thông của ta. Hiện tại nàng tới ra tay với ta.
Bạch Tiểu Thuần mỉm cười, đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.