– Ta cũng có!
Trong tiếng gầm nhẹ Bạch Tiểu Thuần cũng đứng lên, tay phải nắm lại. Phía sau lưng hắn nhất thời có ảo ảnh biến hóa. Chỉ có điều khác với Khôi Tổ, của hắn không phải là Bất Diệt Đế Quyền, mà là… Bất Diệt Chủ Tể Quyền!
Trong chớp mắt, hai người lại công kích, đột nhiên lao tới gần. Đây là cuộc chiến của Khôi Tổ cùng Khôi Hoàng thế hệ này. Đây là một trận đánh giữa Bất Diệt Đế Quyền cùng Bất Diệt Chủ Tể Quyền. Đây còn là một trận đánh, ở bên ngoài căn bản cũng không khả năng xuất hiện!
Từ phía xa nhìn lại, không phải là Bạch Tiểu Thuần cùng Khôi Tổ đang nhanh chóng lao tới gần, cũng là hai ảo ảnh cực lớn, đang nhanh chóng tới gần. Trong tiếng nổ lớn, hai bên lại trực tiếp va chạm vào nhau. Những tiếng động ầm ầm vang vọng khắp trời. Ảo ảnh phía sau lưng Khôi Tổ càng thêm mơ hồ, cho đến cuối cùng ầm ầm tan vỡ.
Sau khi tan vỡ, thân thể Khôi Tổ cũng thoáng cái mệt mỏi, phun ra búng máu tươi lớn. Thân thể hắn không ngừng lui ra phía sau.
Cùng lúc, bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng tiêu hao cực lớn, hình như mất đi khí lực. Hai tay hắn chống lên đầu gối, nửa ngồi xổm ở nơi nào, không ngừng thở dốc.
– Khôi Tổ, ta biết ngươi nhất định vẫn có ý thức. Ta không muốn đánh cùng ngươi. Ngươi tránh ra, ta muốn đi chữa trị phong ấn!
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, mở miệng lớn tiếng hô lên. Hắn không biết phía sau Khôi Tổ còn có kẻ địch mạnh hơn hay không. Cho nên lúc này hắn vận dụng phần lớn đều là lực lượng thân thể. Về phần thuật pháp cần triển khai tu vi lớn, hắn trước sau vẫn kìm chế.
Chỉ là lùi về phía sau ngoài trăm trượng, đã suy yếu đến cực hạn. Hình như thân thể Khôi Tổ gần tiêu tan. Hắn giống như không nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói vậy, vẫn không đổi sắc chậm rãi đứng lên. Cho dù động tác đứng lên cũng mang thưo sự run rẩy, nhưng hắn vẫn đứng lên, đi từng bước một, tiến về phía Bạch Tiểu Thuần!
Càng đi tới, lực Bất Tử Quyển khôi phục của hắn, hình như cũng đang điên cuồng vận chuyển. Chỉ là thương tích của hắn quá nặng, tốc độ chữa trị mặc dù nhanh, nhưng vẫn giống như muối bỏ biển.
Chỉ có điều nếu như để mặc cho hắn đi tới, không lại phản kích nữa, lại vô cùng có khả năng để cho Khôi Tổ có cơ hội khôi phục.
Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào đi tới Khôi Tổ, hung hăng cắn răng, tay phải bấm quyết chỉ một cái. Sinh Tử Hiện Tại Kinh đột nhiên triển khai. Trong tiếng nổ lớn, phía sau lưng Bạch Tiểu Thuần xuất hiện một cánh cửa đá rất lớn. Đó là tử môn!
Mà sau lưng Khôi Tổ, lại là sinh môn biến ảo. Theo hắn đi tới, sau khi hai cánh cửa này xuất hiện, thân thể Khôi Tổ run lên. Thân thể của hắn cuối cùng lại dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, đang già đi, suy yếu. Bất Tử Quyển khôi phục chung quy cũng khó có thể nghịch chuyển.
Nhưng Khôi Tổ vẫn còn đi tới, đi từng bước một. Cho dù già yếu, cho dù suy yếu, hắn cũng vẫn ở dưới ánh mắt không thể tưởng tượng được của Bạch Tiểu Thuần, dần dần đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần!
Mà ở trong quá trình đi tới, hình như loại già yếu cùng suy yếu này, khiến cho hắn phát sinh một ít thay đổi. Dường như suy nghĩ vốn bị áp chế một chút, cũng dần dần theo lực áp chế tiêu tan, từ từ tăng lên. Hai mắt hắn cũng dần dần không còn sự lạnh lùng. Cho đến khi hắn đứng ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, một tia lạnh lùng cuối cùng trong mắt của hắn tiêu tan. Thay vào đó, lại là sự tang thương cùng thâm thúy.
– Nghịch Phàm thu lấy ý chí cuối cùng của ta, phong ấn ở trong cơ thể hắn, trở thành căn nguyên cùng chất dinh dưỡng diệt thế…
– Ta vốn tưởng rằng, cuộc đời này sẽ vĩnh viễn trầm luân, cho đến khi gặp phải ngươi…
– Không nên oán ta. Chỉ có ngươi ở đây hoàn toàn chiến thắng ta, ở trong chớp mắt khi sắp tử vong này, ta mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Nghịch Phàm, khôi phục lại một tia thanh tỉnh…
– Mà ta hiện tại, cũng đã không tiếc. Ngươi… nhớ kỹ Bất Tử quyển thứ sáu ta vừa thi triển chưa?
Ở dưới sự giật mình của Bạch Tiểu Thuần, Khôi Tổ thản nhiên mở miệng. Âm thanh mặc dù bình tĩnh, nhưng lại lộ ra một sự thân thiết. Không đợi Bạch Tiểu Thuần mở miệng, Khôi Tổ mỉm cười, giơ tay phải lên. Lại ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần, thân thể hắn mơ hồ tiêu tan…
Nhưng lại có năm mảnh tinh quang với màu sắc khác nhau, giống như truyền thừa, bay vào ngực của Bạch Tiểu Thuần, dung nhập bên trong ngũ tạng của hắn…
Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó. Rất lâu sau đó, hắn xoa lồng ngực của mình, mơ hồ cảm nhận ngũ tạng của mình, hình như có chút biến hóa khác thường. Nhưng cẩn thận lĩnh hội, lại dường như là ảo giác.
Nhưng sau khi hắn trầm mặc, vẫn ôm quyền, hướng về phía nơi Khôi Tổ tiêu tan, bái một cái thật sâu. Trong lòng hắn mang theo cảm giác phức tạp, có tư vị nói không nên lời. Sau khi Bạch Tiểu Thuần đứng dậy, hít một hơi thật sâu, vội vàng bay nhanh về phía trước!
Lúc này hắn cách giới hạn cuối cùng, chỗ đan điền… đã chỉ còn lại có một đoạn lộ trình ngắn cuối cùng, sẽ chữa trị toàn bộ huyết mạch phong ấn. Hiện tại cũng đã đến chín phần!
Mà theo hắn di chuyển, thời khắc tất cả mọi người ở bên ngoài trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, đều đang rơi vào vực sâu tuyệt vọng, lại thấy được một đường sống. Tất cả nhất thời hoan hô lên. Hi vọng trong lòng bọn họ lại một lần nữa ngưng tụ!
Chỉ có Thánh Hoàng đứng ở giữa không trung, nhìn điểm sáng đại biểu cho Bạch Tiểu Thuần một lần nữa di chuyển, hắn giống như thoáng cái già nua hơn rất nhiều, thì thào nói nhỏ.
– Hắn chiến thắng… tổ tiên của hắn…
Tất cả mọi thứ bên ngoài, Bạch Tiểu Thuần không nhìn thấy được, cũng không thời gian đi quan tâm. Lúc này hắn trải qua một trận đánh với Khôi Tổ, thân thể rất mệt mỏi. Cũng may cùng lúc còn có Bất Tử Quyển khôi phục đang duy trì tồn tại.
Về phương diện khác lại là ở trong một trận đánh giữa hắn cùng với Khôi Tổ, bảo lưu lại không ít lực tu vi, chính là đề phòng ở thời điểm chữa trị phong ấn cuối cùng, thất bại trong gang tấc.
– Khôi Tổ để lại bên trong ngũ tạng của ta, hẳn là Bất Tử Quyển quyển thứ sáu!
Bạch Tiểu Thuần lao nhanh như tên bắn, đã ở cảm nhận được bên trong ngũ tạng, theo ánh sáng năm màu của Khôi Tổ tản ra, do đó dâng lên từng cảm giác ấm áp.
Nhưng ngoại trừ tình cảm ấm áp này ra, lại không có phản ứng khác. Đáng tiếc hiện tại không phải là thời điểm để suy nghĩ sâu xa. Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể khiên cho tâm tư trầm tĩnh, không lại suy nghĩ tới ánh sáng bên trong ngũ tạng, duy trì tóc độ nhanh chóng đi về phía trước.