Nhìn đám người cắn răng cúi đầu bái kiến, Bạch Tiểu Thuần đầy hưng phấn đắc ý, thế nhưng lại làm ra một bộ nghiêm nghị, cười khà khà, ánh mắt đảo qua từng người.
“Dạ hộ pháp…đệ tử…đệ tử nguyện dùng toàn bộ tích góp, đổi lấy một viên Trúc Cơ đan…” Triệu Vô Thường cắn răng, vội mở miệng.
Gã nói xong thì đám người xung quanh cũng đồng loạt xem xét lại. Nếu như không thể cướp được đan dược thì nên chuyển suy nghĩ sang lấy lòng Bạch Tiểu Thuần, đổi lấy một viên Trúc Cơ đan.
Đối với bọn họ, Trúc Cơ đan trân quý đến một mức độ khó mà tưởng tượng được. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, chỉ sợ phải rất lâu sau bọn hắn cũng không chắc có thể đạt được Trúc Cơ đan đấy.
Hơn nữa, lúc này chỉ cần thêm một viên Trúc Cơ đan nữa, là bọn họ có đủ tư cách một bước lên trời. Nghĩ vậy, tất cả mọi người không khỏi sốt ruột.
Ánh mắt Triệu Vô Thường lộ ra vẻ quả quyết, còn vương chút tơ máu, gã nhớ đến gia tộc mình đang xuống dốc, nhớ đến một vài cừu gia đã có vài người Trúc cơ thành công. Nếu bản thân gã không cách nào Trúc cơ trong thời gian ngắn tới, chờ đợi gã sẽ là gia tộc diệt vong, mà bản thân gã không khéo cũng có thể bị hãm hại mà chết trong tay chúng.
Nghĩ tới đây, Triệu Vô Thường hung hăng cắn răng một cái, rồi đột nhiên tiến đến quỳ trước mặt Bạch Tiểu Thuần, nâng tay phải chỉ vào mi tâm. Mi tâm gã lóe lên huyết quang, rồi một giọt máu tươi xuất hiện, chính là giọt Tiên Huyết mang theo một phân hồn của gã.
Loại thuật pháp này là một bí thuật mà khi xưa gã vô tình đạt được, tuy nhiên tu vi bây giờ của gã mà vận dụng thì phải chịu phản phệ cực lớn. Khi giọt Hồn huyết này xuất hiện, sắc mặt gã tái nhợt, phun ra một ngụm máu lớn, gã ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần mang theo thanh âm khàn khàn và điên cuồng.
“Dạ hộ pháp, nếu ngươi có thể để cho ta Trúc Cơ, Triệu mỗ nguyện làm nô bộc cho ngươi một giáp!”
Giọng nói kịch liệt của Triệu Vô Thường vang khắp bốn phía khiến đám đệ tử xung quanh không khỏi trợn mắt há hốc mồm, cả đám đồng loạt nhìn Triệu Vô Thường với ánh mắt phức tạp. Cho dù bọn họ có khát vọng Trúc Cơ cực độ, nhưng so sánh với tự do thì khó mà quyết định được như vậy.
Lúc này cả đám đệ tử đều trầm mặc lại, bọn họ không có phương pháp phân tách ra Hồn huyết, nhưng cho dù là có…thì khi cân nhắc mọi chuyện, cũng đều thở dài mà không muốn dùng tự do để đánh đổi.
Dù sao Trúc cơ đan khó kiếm, nhưng cũng không ai dám chắc ngày sau không có cơ duyên đạt được.
Bạch Tiểu Thuần có chút động lòng, bèn liếc nhìn qua Triệu Vô Thường một cái rồi nhìn giọt Hồn huyết kia. Hắn không phải là kẻ mới bước vào tu chân giới, cũng biết một vài kiến thức cơ bản. Sau khi trầm ngâm một chút thì hắn đưa tay phải điểm một chỉ, giọt Hồn huyết kia bay đến trước mặt hắn, đụng vào đầu ngón tay hắn rồi biến mất tăm.
Một cảm ứng kì diệu dung nhập vào tâm thần Bạch Tiểu Thuần, có thể để hắn điều khiển sinh tử của Triệu Vô Thường chỉ bằng một ý niệm trong đầu. Cái loại điều khiển này lại khiến tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, không biết vì lí do gì nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy loại khống chế này, lại có chỗ tương tự với Ngự Nhân đại pháp mà mình vẫn theo đuổi.
“Triệu Vô Thường!” Bạch Tiểu Thuần trầm mặc một chút, rồi ngẩng đầu lên, chậm rãi nói. Vẻ nghiêm túc của hắn lúc này, giọng nói cũng mang theo khắc nghiệt khiến tâm thần đám đệ tử xung quanh run lên.
Triệu Vô Thường ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt đầy cung kính.
“Ta cho ngươi một cơ hội Trúc cơ, nhưng chỉ duy nhất lần này!” Bạch Tiểu Thuần có lập trường của mình. Lúc này hắn vung tay, một viên Trúc Cơ đan bay ra, dưới ánh mắt đầy tham lam của đám người đến thẳng hướng Triệu Vô Thường.
Không kẻ nào dám ra tay tranh đoạt lấy đan dược trước mặt một tu sĩ Trúc cơ, vì thế được Triệu Vô Thường chụp lấy. Cả người gã run rẩy, kích động chắp tay hướng về phía Bạch Tiểu Thuần cúi đầu rồi nhanh chóng bước đến cạnh hắn, khoanh chân ngồi xuống rồi nuốt vào, quyết định Trúc cơ ngay tại đây.
Đan dược vào miệng, toàn thân Triệu Vô Thường chấn động, thể nội như có một tòa núi lửa bộc phát.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thoáng qua gã rồi thu ánh mắt lại, trong lòng thầm cảm khái. Nếu như ở Linh Khê Tông, tuy rằng Trúc Cơ đan cũng không nhiều, nhưng giá trị cũng không thể nào trân quý như ở Huyết Khê Tông được.
Đột nhiên, hắn có chút hiểu ra, Tu chân giới…có lẽ cũng là như vậy.
Sở dĩ Huyết Khê Tông có thể cường thịnh cũng có đạo lý riêng, đệ tử có thể đứng vững trong môi trường như vậy, sự cường hãn của bọn họ hiển nhiên các đệ tử tông môn khác không thể so được đấy.
Còn về lòng trung thành…chỉ cần Huyết Khê Tông vẫn cứ cường thịnh như vậy, chỉ cần tông môn vẫn cứ phù hợp với lợi ích của đa số người, thì vẫn sẽ là một cái bánh xe to lớn nghiền ép tất cả những người muốn khiêu chiến với nó.
Do vậy, dưới tình huống không thể khiêu chiến với nó được, cách tốt nhất chính là ngươi nên dung nhập vào nó, trở thành một bộ phận cùng chia sẻ lợi ích với nó!
Đến khi kỳ hạn một tháng đã gần đến, thì toàn thân Triệu Vô Thường nổ vang, bạo phát ra một khí tức Trúc cơ. Hai mắt gã mở ra, lóe sáng ngời, tu vi toàn thân hóa thành Linh hải trong thể nội không thể sánh được với Địa mạch Trúc cơ, nhưng trong Phàm đạo Trúc cơ thì gã lại có cơ sở thâm hậu hơn một chút.
“Đa tạ chủ nhân!” Triệu Vô Thường thở dài một hơi, dưới ánh mắt đầy phức tạp của mọi người xung quanh, gã đứng dậy chắp tay, cúi đầu thật sâu trước Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần nhẹ gật đầu. Đúng lúc này, đột nhiên từng đạo ánh sáng từ không trung lóe lên rồi chiếu xuống chính xác trên người từng tu sĩ đang ở nơi này, sau khi bao trùm khắp bọn họ, thì một hấp lực hình thành mạnh mẽ kéo đi.
Ầm!
Thân thể tất cả mọi người như không thể khống chế được mà tự động bay thẳng lên bầu trời, xuyên thẳng qua đám Huyết vụ nơi vực sâu. Rất nhanh, khi mọi người nhìn thấy mọi thứ trước mắt trở nên rõ ràng, ánh sáng quanh người bọn họ cũng tiêu tán, tu vi mỗi người cũng bộc phát bay thẳng lên, tất cả nhanh chóng xông ra khỏi vực sâu, đáp xuống bên trên Vạn Huyết Nhai.
Lúc này tứ Đại trưởng lão bốn sơn phong đều đang đứng trên Vạn Huyết Nhai, ánh mắt cũng đảo qua đám đệ tử mới vừa xuất hiện này, nháy mắt đã rơi xuống người Bạch Tiểu Thuần và Triệu Vô Thường.
Vị trí đứng của Triệu Vô Thường lúc này là sau lưng Bạch Tiểu Thuần, nhìn qua gã có vẻ cung kính như hướng về phía tứ Đại trưởng lão, cũng là hướng về Bạch Tiểu Thuần.
Một màn này khiến ánh mắt của bốn đại trưởng lão đều chăm chú lại. Tuy rằng bọn họ cũng chỉ là tu sĩ Trúc cơ, nhưng tất cả đều là Trúc cơ đỉnh phong, nhìn qua là có thể ra một chút manh mối.
“Dạ Táng này, đã thu phục được một tên Trúc cơ khác?” Bốn vị đại trưởng lão nhìn một màn này, hứng thú đối với Bạch Tiểu Thuần này càng lớn hơn. Tháng trước, khi bọn họ rời đi, chỉ là ánh mắt bị Bạch Tiểu Thuần thu hút, nhưng lúc này bị thu hút còn là cảm nhận của bọn họ nữa.
Nếu như chỉ duy nhất Bạch Tiểu Thuần Trúc cơ, thì bọn họ cũng chỉ là tán thưởng mà thôi, nhưng lúc này hắn còn thu phục thêm một người Trúc cơ nữa. Điều này cho thấy Bạch Tiểu Thuần tuy có tâm ăn mảnh, thế nhưng lại vẫn có thể trao đổi được đấy, chỉ cần đủ lợi ích thì hết thảy mọi chuyện đều có khả năng cả.
Loại tâm tính này, cách làm này đều khiến bốn vị Đại trưởng lão cảm nhận được nét đặc sắc nồng đậm Huyết Khê Tông.
“Dạ Táng Hộ pháp, ngươi đã nuốt mấy viên Trúc cơ đan?” Người lùn Vô Danh Phong đột nhiên hỏi.
“Hai viên!” Bạch Tiểu Thuần không chần chừ mà nhanh chóng đáp lời.
“Mấy viên Trúc cơ đan khác ngươi định xử lý thế nào?” Vị đại hán cao to, là Đại trưởng lão Thiểu Trạch Phong bên cạnh đầy vẻ thưởng thức trong mắt hỏi thêm.
“Chuyện này…” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần khẽ suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên nhàn nhạt trả lời.
“Dạ mỗ có một mộng tưởng, đó chính là trở thành một Dược sư vĩ đại. Mấy viên Trúc cơ đan dư ra này, ta dự định nghiên cứu xem luyện chế thế nào, sớm muộn cũng có một ngày ta luyện chế ra được Trúc cơ đan. Bây giờ ta đã có thể luyện chế được Linh dược cấp hai rồi.” Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ đáp.
Đám đệ tử xung quanh đầy đắng chát, còn bốn vị Đại trưởng lão có chút sững người. Vần đề này tưởng chừng như bình thường, thế nhưng là bao hàm thâm ý sâu xa, đồng thời bọn họ cũng dựa vào câu trả lời của Bạch Tiểu Thuần mà xác minh phán đoán của mình. Thế nhưng bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới lại là đáp án như vậy, nhưng rất nhanh, trái tim của bốn vị Đại trưởng lão đập thình thịch.
Đối với bọn họ mà nói, một Hộ pháp Luyện dược có mức độ trọng yếu tương tự như một vị trưởng lão Địa mạch Trúc cơ, thậm chí còn cao hơn một chút nữa. Dù sao thì trưởng lão Địa mạch Trúc cơ thì đời nào cũng xuất hiện, thế nhưng một người luyện dược có chút thành tựu thì lại rất khó mà gặp được.
Trong lòng Đại trưởng lão Thi Phong đầy hối hận chuyện mấy ngày trước mình quá nhanh mồm nhanh miệng. Vừa lúc đó, trong lòng Trung Phong Tống Quân Uyển cũng không ngừng rung động, liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần nở một nụ cười ngọt ngào.
“Tốt, Dạ Táng, Cương thi lông xanh lúc trước đã đủ chứng minh dược đạo của ngươi rồi, đến Thi Phong ta đi. Thi Phong có duyên với ngươi a!” Đại trưởng lão Thi Phong cười to, tranh thủ lôi kéo, ánh mắt lão đầy nồng nhiệt. Lúc trước lão đã động tâm với Bạch Tiểu Thuần, nhìn Bạch Tiểu Thuần lúc này lại càng bắt buộc muốn có hắn.
“Nói bậy, Dạ Táng mới Ngưng khí đã có thể chống lại được một kích liên thủ của nhiều người, hiển nhiên là có tạo nghệ luyện thể. Dạ Táng, đến Thiểu Trạch Phong ta đi, Thiểu Trạch Phong ta ma huyết luyện thể, nhất định sẽ đưa ngươi bước lên được con đường cường giả!” Đại hán vạm vỡ của Thiểu Trạch Phong lên tiếng, thang âm vang rền như chuông.
“Đừng tranh giành với ta, ta đã nói trước là Dạ Táng này, Vô Danh Phong ta chắc chắn phải có!” Người lùn Vô Danh Phong vừa lên tiếng tranh đoạt thì Trung Phong Tống Quân Uyển đã nhẹ nhàng vén nhẹ lọn tóc vừa bị gió thổi tung bay, hai mắt như nước hồ nhìn qua Bạch Tiểu Thuần.
“Dạ sư đệ, đến Trung Phong ta đi…”
Nhìn bốn vị Đại trưởng lão tranh nhau cướp lấy Bạch Tiểu Thuần, đám đệ tử xung quanh càng thêm đắng chát, cái loại cảm giác trở thành lá xanh khiến bọn họ đều cúi đầu thở dài.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng cảm khái, hắn cảm thấy bản thân thật quá ưu tú, cho dù là Linh Khê Tông hay tại Huyết Khê Tông hắn muốn điệu thấp một chút cũng không dễ làm được, tới đâu cũng được người khác rào đón.
Trong vẻ đầy khổ não này, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ si mê, bộ dáng đầy ngây ngốc, tựa như đam mê đắm đuối mà nhìn Tống Quân Uyên, mặt đỏ bừng.
“Ta… Ta chọn Trung Phong Tống tỷ tỷ.”