“Chỉ bằng ta là Trung Phong Huyết Tử!”
Tám chữ của Bạch Tiểu Thuần truyền khắp bốn phương, dù giọng nói không phải là rất to, nhưng ngữ khí lạnh băng, cộng với huyết khí ngập trời từ trong người hắn bùng ra, làm cho lời nói của hắn mang tới một sức ép khó mà tả được!
Bạch Tiểu Thuần không phải cố ý âm trầm, mà chỉ là khi đeo mặt nạ Dạ Táng vào, hắn tự nhiên trở thành như vậy, giống như là về tới Huyết Khê Tông, sự lạnh lùng và sát khí khủng khiếp ấy là một phản ứng tự nhiên, khiến cả tràng diện xung quanh lặng hẳn đi.
Quan trọng nhất là, ý nghĩa của tám chữ này đã vượt khỏi mọi dự đoán của mọi người, tất cả những người tham chiến của cả hai phe đều sững người, trong đầu nổ ầm, cả người sửng sốt.
Nếu tưởng tượng Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông là hai làn sương mù cực lớn, Linh Khê Tông là sương mù màu trắng, Huyết Khê Tông là sương mù màu máu, hai làn sương mù đã có một phần dây dưa vào nhau, thì hiện giờ, cả hai làn sương mù đều dừng cả lại, đều quay sang nhìn vào kẻ mà Linh Khê Tông muốn bảo vệ, còn Huyết Khê Tông muốn giết chết… Bạch Tiểu Thuần!
Cổ Liệt là người ở gần Bạch Tiểu Thuần nhất, mắt hắn trừng to, trong đầu tê dại, cả người run lên bần bật, ngay cả hít thở cũng không thông, trong đầu chỉ còn mỗi câu nói của Bạch Tiểu Thuần và gương mặt của… Trung Phong Huyết Tử Dạ Táng trước mặt!
“Ngươi…là… Dạ Táng…”giọng Cổ Liệt run rẩy, từ sau Huyết Tử thí luyện, hắn tự nhiên sinh ra một sự sợ hãi với Dạ Táng, rất là sợ, nên hiện giờ, cả người hắn đều ngây dại.
Huyết khí và sát khí từ Bạch Tiểu Thuần tỏa ra khiến hắn không cần phải kiểm tra, cũng biết đối phương… quả thực.. thực … là … Trung Phong Huyết Tử Dạ Táng!
Không chỉ một mình hắn kinh hãi, Thần Toán Tử đang hào hứng phấn khởi cũng sững người, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đeo mặt nạ vào, hóa thân trở thành cơn ác mộng trong lòng hắn, Thần Toán Tử thét lên.
“Dạ… Dạ Táng… Không thể nào! !”
Tất cả đệ tử Huyết Khê Tông đang cười hăm hở lao tới cũng đơ người, mắt trợn trừng, như vừa bị một gậy đập vào đầu, hoàn toàn hoảng sợ.
“Ngươi ngươi ngươi…”
“Cái này… chuyện này sao có thể! !”
“Trời ơi, Ôn Ma Dạ Táng… Bạch Tiểu Thuần…”
“Họ… là một người! !”
Hứa Tiểu Sơn thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi của mình, cả đời hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện nào bất ngờ tới như vậy, cả Thi Phong đều như mê sảng, theo bản năng đều có cảm giác là mình lại gặp ảo giác, Hứa Tiểu Sơn há hốc miệng nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Tống Khuyết đang chìm trong sát ý cũng khựng lại, suy nghĩ hình như không theo kịp, đứng sững há hốc mồm, cả người run rẩy, mặt ngốc ra.
Hắn không thể nào chấp nhận được hình ảnh này, đối với hắn, Dạ Táng là kẻ thù, Bạch Tiểu Thuần càng là kẻ thù, mà, hai người này, bây giờ lại là một người…
Cả chiến trường, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh tuyệt đối, lão tổ hai tông đang đấu pháp cũng quên mất việc ra tay, đều quay sang ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Tống gia lão tổ vừa kinh ngạc vừa bối rối, Vô Cực Tử thì giật mình và khó hiểu, lão tổ đời thứ nhất của Linh Khê Tông và Thiết Mộc Chân thì không thể nào tưởng tượng nổi, nghĩ chuyện này thật là vớ vẩn hết sức.
Những đệ tử truyền thừa và Huyết Phách thì đờ người, ba đại Huyết Tử sững sờ ngơ ngáo.
“Dạ Táng… Bạch Tiểu Thuần?” Thiếu Trạch Phong Huyết Tử thì thào, cảm thấy cả trời đất hình như bị đảo ngược.
Một câu này, chẳng những oanh động Huyết Khê Tông, mà cả Linh Khê Tông sau lưng Bạch Tiểu Thuần cũng như bị thiên lôi đánh trúng, ai nấy sững sờ, xôn xao nghẹn ngào.
Thực không thể nào tưởng tượng nổi!
Nụ cười lạnh chuẩn bị nhìn Bạch Tiểu Thuần mất mạng của Thượng Quan Thiên Hữu cứng đờ trên mặt, quên cả việc hít thở, tròng mắt muốn rớt ra ngoài, trong đầu trống rỗng.
Quỷ Nha, Công Tôn Vân, Bắc Hàn Liệt, nhất là Chu Tâm Kỳ, mắt đều mở to hết cỡ, cảm thấy thế giới này thật là hoang đường.
Chu Tâm Kỳ bất giác nhớ tới câu Bạch Tiểu Thuần đã từng nói với Hầu tiểu muội, hắn nói, Bạch Tiểu Thuần hắn có mặt ở đâu, thì nơi đó Dạ Táng không dám xuất hiện.
“Cái này… Cái này…” Chu Tâm Kỳ vô và rối loạn.
Hầu tiểu muội sửng sốt, không thể nào ghép Bạch Tiểu Thuần vĩ đại nhất trong lòng với Dạ Táng kinh khủng nhất trên đời lại thành một được.
Đừng nói là nàng, ngay cả Hầu Vân Phi, Trương Đại Bàn, Hắc Tam Bàn, không ai là không bối rối.
Lý Thanh Hậu càng… ông ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần cứ như chưa bao giờ biết hắn.
Bạch Tiểu Thuần nhìn người Huyết Khê Tông, hất tay áo, giọng khàn khàn, lạnh như băng giá.
“Trông thấy bổn Huyết Tử, còn không bái kiến?!” Hắn vừa nói dứt, Bất Tử Trường Sinh Công trong người vận chuyển, một luồng khí thế chỉ Huyết Tử mới có bùng ra, tất cả trung sĩ Trung Phong đều cảm thấy bị đè ép tuyệt đối!
Cổ Liệt run một cái, là người đầu tiên quỳ xuống, Thần Toán Tử là người thứ hai, sau đó là những đệ tử Trung Phong vốn vừa rồi còn đang điên cuồng, ai nấy ngay ngắn quỳ xuống, ngay cả Tống Khuyết, dưới uy áp Huyết Tử của Bạch Tiểu Thuần, cũng đều không thể không quỳ xuống.
“Bái kiến Trung Phong Huyết Tử!”
Những câu chào vang lên càng ngày càng nhiều, tất cả Trung phong tu sĩ đằng sau đều run rẩy quỳ xuống.
Thả mắt nhìn ra, người quỳ xuống rất nhiều, chiếm cả hai phần lượng người của Huyết Khê Tông, những người này, đều là đến từ… Trung phong!
Chỉ có một người, Bạch Tiểu Thuần không áp chế, nàng không quỳ, mà đứng cách hắn hơn mười trượng, cả người run run, ánh mắt không thể nào tin được, trong ánh mắt ấy có cả sự phức tạp và bi thương làm Bạch Tiểu Thuần không dám nhìn vào.
Nàng, là Trung phong Đại trưởng lão, Tống Quân Uyển.
Phản ứng của nàng nhìn bề ngoài đều giống với mọi người, nhưng phần lớn trong ấy là sự bi thương. Sau khi Dạ Táng mất tích, nàng đã rất nhiều ngày không hề nghỉ ngơi ra hồn, dùng hết toàn lực đi tìm hắn, còn tới cầu xin cả Tống gia lão tổ, cho đến khi ngồi lên đại kiếm đi theo chiến tranh, trong lòng nàng vẫn còn nhớ thương Dạ Táng mất tích, trong lòng luôn phiền muộn.
Nàng không thể nào tưởng tượng được trên chiến trường, mình lại gặp lại được Dạ Táng trong hoàn cảnh thế này.
Tống Quân Uyển nhìn Dạ Táng trước mặt, trong sự yên tĩnh xung quanh, giọng nói của nàng vang lên, đắng cay, đau đớn, làm cho người nghe cũng thấy đau lòng.
“Ngươi… Rút cuộc là Dạ Táng, hay là Bạch Tiểu Thuần, ngươi… rốt cuộc là ai?” Tống Quân Uyển run rẩy, mắt đỏ lên, những chữ cuối hầu như không khống chế nổi tâm tình, giọng vút cao.
Bạch Tiểu Thuần im lặng, đối với Tống Quân Uyển, trong lòng hắn cũng phức tạp, nhìn mắt đối phương ướt đỏ, hắn chuyển mắt nhìn ra xa, khẽ đáp.
“Cả hai… Đều phải!”
Tống Quân Uyển khóc, nước mắt từng giọt rơi xuống đất.
“Cả hai đều phải… thì ra tất cả đều là giả dối…” Nàng cảm thấy mình là một con ngu, nhớ lại những cảnh mình với Dạ Táng gặp nhau, càng nhớ lại, trong lòng nàng càng đau đớn, cả người mềm nhũn hẳn đi, bất lực run rẩy, nước mắt rơi như mưa.
Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, ngẩng đầu nhìn lão tổ hai tông trên trời, cao giọng.
“Ta là Linh Khê Tông cho phép truyền thừa Bạch Tiểu Thuần, ta cũng là Huyết Khê Tông Trung Phong Huyết Tử Dạ Táng, lão tổ, đừng đánh nữa, chiến tranh không phải là phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề!”
“Các ngươi không phải là cần một thứ để tin tưởng vào nhau hay sao, ta… có thể trở thành thứ đó hay không?!” Bạch Tiểu Thuần hỏi, thanh âm truyền khắp chiến trường, những tu sĩ nghe thấy đều trầm mặc.
Tống gia lão tổ ngần ngừ, Dạ Táng lại là Bạch Tiểu Thuần, chuyện này rõ là khó mà tiếp nhận được, nhưng lão nghĩ, mặc kệ Dạ Táng là ai, hắn đều là Trung Phong Huyết Tử, tu hành chính là Trung phong thuật pháp, tuy nhiên, dù Huyết Khê Tông coi trọng Huyết Tử Dạ Táng, nhưng chuyện có liên quan tới sự tồn vong của tông môn như thế này, lão không thể cho phép một Huyết Tử tới làm loạn.
Tống gia lão tổ đang định lên tiếng, Hạng Viêm Chân Nhân đã nhanh hơn, cười khẩy.
“Huyết Tử Dạ Táng, bị Linh Khê Tông cưỡng ép, Linh Khê Tông hèn hạ vô sỉ, dám cưỡng ép Huyết Tử tông ta, hôm nay lão phu quyết phải diệt tông môn các ngươi, diệt truyền thừa các ngươi, diệt cả nhà các ngươi! ! Người đâu, mau tới bảo vệ Huyết tử, đưa về Huyết vân!” mắt Hạng Viêm Chân Nhân lóe hàn mang, hất tay áo, tuyên cáo chiến tranh… tiếp tục!