Bạch Tiểu Thuần lên núi, trong tông môn rất nhiều đệ tử cũng đều xuất hiện, từ xa nhìn theo Bạch Tiểu Thuần, họ đều đã biết mục đích chuyến tới thăm của ba tông trung du tháng trước, cũng biết hôm nay chỉ có một mình Bạch Tiểu Thuần đại diện cho Nghịch Hà Tông đi tham dự tranh đoạt Bí Cảnh!
Vừa nghĩ tới cả Nghịch Hà Tông, đệ tử phù hợp yêu cầu rõ ràng chỉ có một mình Bạch Tiểu Thuần, là khiến mọi tu sĩ trong tông đều buồn rầu, bất an.
Đối với Trung Du Tu Chân Giới, Nghịch Hà Tông là người từ ngoài đến, họ thấy lạ với Nghịch Hà Tông mà Nghịch Hà Tông cũng lạ lẫm với họ.
Không có Thiên Nhân, Nghịch Hà Tông nhìn thì huy hoàng rạng rỡ, nhưng thực tế lại không có căn cơ, nguy cơ giăng tứ phía, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Cảm giác thiếu an toàn này không chỉ đệ tử cảm thấy, các lão tổ cũng cảm thấy, may còn có Huyết Tổ chi thân, Không Dong Tà Thụ, và chân linh nữ anh đã giúp chấn nhiếp ba tông kia.
Tuy nhiên, chúng chỉ giúp Nghịch Hà Tông miễn cưỡng đứng vững một thời gian mà thôi.
Những chuyện này Bạch Tiểu Thuần đều hiểu, nên dù không muốn, nhưng hắn vẫn phải lựa chọn đồng ý mà đi.
Trên đỉnh Nghịch Hà sơn, Phong Thần Tử, Hàn Tông và Xích Hồn ba vị đã chờ sẵn, họ muốn đi cùng hắn tới bí cảnh chi địa.
Quỷ Nha đi ra động phủ, nhìn theo Bạch Tiểu Thuần, trong mắt hoảng hốt, nhớ tới Linh Khê Tông năm đó, nhớ tới trận đấu pháp năm đó với Bạch Tiểu Thuần.
Đó là lần đầu tiên hắn thua trong tay một người cùng thế hệ, từ lúc đó, trong lòng hắn luôn mơ tưởng có một ngày vượt qua Bạch Tiểu Thuần.
Nhưng không biết từ khi nào, hắn nhận ra bước chân của Bạch Tiểu Thuần quá nhanh và quá dài, tới mức không thể tưởng tượng nổi, đã bỏ hắn rơi lại đằng sau rất xa.
Tống Khuyết cũng siết chặt nắm đấm nhìn theo. Hắn nhớ tới Vẫn Kiếm Thế Giới, nhớ tới Thiên Đạo Trúc Cơ, nhớ tới rất nhiều chuyện sau đó, trong mắt cực không cam lòng.
“Ta nhất định sẽ vượt qua ngươi!”
Các huyết tử và thiên kiêu khác cũng có mặt, trong lòng ai cũng cồn cào dậy sóng, họ vừa lo cho tông môn, vừa bị đả kích vì không có tư cách đi bí cảnh.
Chu Tâm Kỳ hít thở hỗn loạn, Cửu Đảo hai mắt đỏ tơ máu, Thần Toán Tử, Cổ Liệt đều khó chịu, ngay cả Lữ Thiên Lỗi đã khá lâu không tiến thêm, hôm nay cũng im lặng đứng ngoài động phủ nhìn theo bóng người kia.
Công Tôn Uyển Nhi khẽ cười. Kẻ điên cuồng nhất trong đám thiên kiêu, chính là Thượng Quan Thiên Hữu!
Thượng Quan Thiên Hữu không muốn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, nên không đi ra động phủ, nhưng dù không nhìn Bạch Tiểu Thuầ, trong lòng hắn vẫn khó chịu như bị độc xà cắn xé.
Hắn siết tay thật chặt.
“Thứ tiện chủng không có cha mẹ giáo dục mà thôi, Thượng Quan Thiên Hữu ta nhất định sẽ giẫm ngươi nát dưới chân!”
Bạch Tiểu Thuần và Thiết Đản từ từ đi lên đỉnh Nghịch Hà Sơn, tới chỗ lúc trước Thiết Đản Kết Đan.
Ba người Phong Thần Tử đã chờ sẵn, thấy trang bị của hắn, ba người đều sửng sốt, quay sang nhìn nhau, Hàn Tông ho khan, không nói lời nào, vung mạnh tay.
Thiên Giác Kiếm xuất hiện, to cả ngàn trượng!
“Tiểu Thuần, đi thôi!” Hàn Tông bay lên Thiên Giác Kiếm cùng với Xích Hồn và Phong Thần Tử, Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, cùng Thiết Đản bay lên theo.
Trong mắt Thiết Đản đầy chờ mong, đây là lần đầu tiên nó đi thí luyện với Bạch Tiểu Thuần, đối với nó, chỉ cần có Bạch Tiểu Thuần bên cạnh là vui rồi.
“Đi!” Hàn Tông quát khẽ, Thiên Giác Kiếm rực ngân quang, vọt đi như tia sáng, trong chớp mắt đã biến mất, chỉ còn vọng lại âm thanh và một đường cong màu bạc.
Cửu Đảo, Tống Khuyết, Quỷ Nha, tất cả thiên kiêu đều quay về động phủ bế quan, quyết phải rút ngắn Kết Đan thời gian!
Trương Đại Bàn cũng tham gia vào đó.
Trung Du Tu Chân Giới rất rộng, không thể dùng đơn vị châu để tính, mà phải dụng đơn vị vực, khu vực của Nghịch Hà Tông vốn được gọi là không vực, song nay được đổi tên thành nghịch vực.
Bí Cảnh cách nghịch vực khá xa, nó thuộc về khu vực đạo vực, trong một sa mạc rộng tới không thấy giới hạn, cách rất xa Thông Thiên Hà, thiên địa linh khí khá mỏng.
Ở một nơi thiên địa linh khí mỏng manh mà lại tồn tại Bí Cảnh, quả thực chỉ có tạo hóa mới làm được.
Lúc này, trên sa mạc có một cái miếu thờ, miếu này không lớn, trông rất tang thương, song nó lại chính là cửa vào truyền thừa chi địa, cửa vào của Bí Cảnh!
Quanh miếu có cả trăm khối cự thạch cực to.
Những Cự Thạch này hình dạng khác nhau, đặt rất lộn xộn lung tung, song nếu ai biết trận pháp mà nhìn kỹ, sẽ nhận ra vị trí của chúng đều ẩn chứa Thiên Địa biến hóa, vì chúng chính là một trận pháp cực mạnh!
Chấn động của trận pháp này tỏa ra, ngay cả tu sĩ nguyên anh cũng phải kiêng kị, kẻ bố trí được nó, e ít nhất cũng phải là cường giả Thiên Nhân Cảnh.
Bên ngoài trận pháp, Tinh Hà Viện và Cực Hà Viện đều đã đến, tu sĩ hai tông mỗi tông đều có hơn hai mươi người, trong đó hơn phân nửa đều là dưới sáu mươi tuổi, nam nữ đầy đủ, nét mặt bình tĩnh, song vẫn ẩn hiện sự kiêu ngạo của bậc thiên kiêu kết đan dưới sáu mươi.
Những người này, đều là hạt giống được hai tông bỏ ra rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng, Trần Vân Sơn cũng có trong số đó.
Khí tức tu sĩ hai tông khác hẳn nhau, quanh người của Tinh Hà Viện thì hư không mơ hồ như một bầu trời sao lóng lánh.
Trong khi đó, quanh người của Cực Hà Viện làn đầy sát ý, mắt ai cũng sắc lẻm như muốn xuyên thấu thân thể đối phương, quanh ai cũng có hắc khí tỏa ra, tạo thành một hình ảnh ma thần giữa không trung.
Chỉ mỗi khí thế này thôi cũng đủ chứng tỏ, đại tông môn của trung du đúng là danh bất hư truyền!
Tu sĩ hai tông bỗng ngẩng đầu lên, họ đã cảm nhận được bầu trời chấn động. . .
Từ xa, Thiên Giác Kiếm phá không bay tới gần trận pháp cự thạch, tu sĩ hai tông cũng nhìn thấy được số người lẻ loi đang ngồi trên kiếm.
Họ đều không để ý ba người Xích Hồn, mà chỉ nhìn vào Bạch Tiểu Thuần.
“Chỉ có một?” không biết ai đó bật thốt, trong giọng nói đầy kinh ngạc, và trào phúng.