Đạo Hà Viện, Cực Hà Viện và Tinh Hà Viện, đều lần lượt tới Nghịch Hà Tông.
Sau khi thương lượng, trừ Tinh Hà Viện là Nghịch Hà Tông không hề cho thỏa hiệp, Đạo Hà Viện và Cực Hà Viện đều đàm phán thành công, tuy cũng bị Nghịch Hà Tông đòi hỏi rất nhiều, cũng phải kí một số ước định kềm chế, nhưng vẫn là không phải nhả ra quá nhiều tài nguyên trước đã lấy, hai bên đều lùi một bước, nhường nhịn lẫn nhau.
Kết quả này cũng khiến mối quan hệ của Đạo Hà Viện và Cực Hà Viện với Nghịch Hà Tông trở nên hòa hoãn hơn, dù sao giữa hai bên vốn cũng chẳng có thù hận gì, chỉ là chút bài xích người từ ngoài tới theo bản năng mà thôi.
Song qua chuyện này, sự bài xích cũng đã giảm đi rất nhiều.
Duy chỉ có Tinh Hà Viện là Nghịch Hà Tông không đồng ý châm chước, vì nếu tha cho Tinh Hà Viện, chuyện đòi tái phân phối tài nguyên sẽ lại tiếp tục phát sinh.
Vì Nghịch Hà Tông chiếm thế thượng phong, lại thêm quy tắc của Tinh Không Đạo Cực Tông áp chế, Tinh Hà Viện đành phải chịu đựng, chẳng những phải nộp lại hết tài nguyên, còn phải trả cược Tinh Vẫn Thạch.
Quan hệ của hai tông cũng trở thành cừu địch.
Đạo Hà Viện và Cực Hà Viện rất khoái chuyện này, họ đều là cáo già, đều hiểu đây là Nghịch Hà Tông đang muốn chứng tỏ với mọi người, họ không hề sợ chiến tranh, cũng đồng thời trấn an Đạo Hà Viện và Cực Hà Viện, cho họ nhìn thấy bố cục mà họ muốn thấy.
Song tất cả những việc này chẳng ảnh hưởng gì tới Bạch Tiểu Thuần, sau khi vơ vét tài nguyên của tông môn, hắn lập tức đi tìm dược thảo.
Nghịch Hà Tông không từ chối bất kì yêu cầu gì của Bạch Tiểu Thuần, hắn kiếm được một số linh thảo quý hiếm đã từng bị liệt vào danh sách thất truyền, để chế tạo thuốc mê.
Bạch Tiểu Thuần bắt đầu bế quan luyện dược, trong quá trình luyện, hắn cũng tập sao cho lời nói miệng và suy nghĩ trong đầu hoàn toàn khác nhau.
Chính là để lừa tiểu Ô Quy…
Mẻ luyện này kéo dài một tháng, một ngày nọ, Bạch Tiểu Thuần kích động nhìn hai viên đan dược màu trắng to cỡ móng tay, vô cùng phấn khởi.
Hai viên đan dược này nhìn không ra phẩm giai, nhưng nếu để gần nó mà hít ngửu, sẽ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều nở ra thư giãn, vô cùng thư thái, y như đan dược quý hiếm.
Đây chính là vì trong lúc luyện, Bạch Tiểu Thuần đã lấy một loại dược thảo rất quý bọc ở lớp ngoài, giúp viên đan dược trông rất mượt mà thơm tho, khiến người ta phải thèm nhỏ dãi.
Còn bên trong ư, nó hoàn toàn chính là một thứ mê dược tuyệt thế!
Bạch Tiểu Thuần ngắm nghía linh dược, hít lại hít, suy nghĩ xem làm sao lừa được cho tiểu Ô Quy, cách thức bình thường đương nhiên là không được, còn phải phòng ngừa sau này tiểu Ô Quy trả thù.
Bạch Tiểu Thuần giả bộ thì thào.
“Linh dược này trân quý, thế gian hiếm có, mùi vị nhất định cũng tuyệt ngon, mình thực không nỡ ăn, hay là để dành tới lúc nào quan trọng nhất hẵng dùng, mới không uổng phí đã dùng bao nhiêu tiên thảo thất truyền để luyện, ưm, quả là hai viên… Tuyệt thế Linh dược!” Bạch Tiểu Thuần cẩn thận bọc lấy hai viên linh dược, bỏ vào trong bình nhỏ, bên ngoài đánh cực nhiều tầng phong ấn, xong mới cất vào trong túi trữ vật.
Ngồi một lúc, lại ra vẻ lo lắng, vội vội vàng vàng lôi ra nhìn nhìn ngó ngó, thấy vẫn còn đủ hai viên mới áp chặt vào trong ngực, đi tới đi lui, tựa hồ vẫn không yên lòng, nghiến răng lại gia tăng thêm mấy tầng phong ấn nữa, mới lại cất vào.
Mấy ngày sau đó, hôm nào hắn cũng lôi ra xem không biết bao nhiêu lần, kiểm tra xem có bị mất viên nào hay không, cứ chừng hết một nén nhang lại kiểm một lần…
Sau mấy ngày, hắn mới giãn bớt thời gian kiểm tra thành một canh giờ một lần, qua thêm mấy ngày nữa, Bạch Tiểu Thuần mới cố định mỗi hai canh giờ lại lấy ra một lần, kiểm tra kĩ lưỡng, vẻ mặt đầy say mê.
“Hừ hừ, tiểu Ô Quy a tiểu Ô Quy, nếu ngươi vẫn còn tí tính hiếu kì, chắc chắn ngươi sẽ bị trò của ta mê hoặc, tới lúc đó… hừ hừ.” Bạch Tiểu Thuần mỗi một lần mở bình thuốc, trong lòng đều nhủ thầm câu ấy. Mười ngày sau, hắn lại mở túi ra kiểm tra, mới liếc qua một cái, hắn đã giật mình.
Vì đan dược đã bị mất đi một viên!
Bạch Tiểu Thuần vội cố hết sức kềm chế sự kích động, sợ đây là tiểu Ô Quy đang thăm dò, nên giả bộ mình kinh ngạc và khiếp sợ, mở banh hết cả túi trữ vật ra, điên cuồng tìm kiếm, nhưng tìm cả buổi, cũng không tìm được, Bạch Tiểu Thuần mở cả con mắt thứ ba, dùng toàn lực, sức mạnh Thiên Đạo Kim Đan cũng lôi ra dùng nốt.
Con mắt thứ ba của Bạch Tiểu Thuần chiếu ánh sáng tím, lục tìm mọi ngõ ngách trong động phủ, cuối cùng, ở một khu vực mép của túi trữ vật, hắn nhìn thấy Tiểu Ô Quy đã được rút nhỏ lại tới mức mắt thường không thể nào nhìn thấy!
Túi trữ vật, sở dĩ có thể trữ vật, là bởi vì trong đó có không gian riêng, bên trong không gian này vẫn có những khu vực mà mắt thường không thể nào nhìn thấy tới, hồi trước Bạch Tiểu Thuần cũng đã tìm tòi sục sạo những khu vực đó nhưng không tìm thấy gì, nhưng bây giờ hắn lại tìm thấyđược tiểu Ô Quy!
Tiểu Ô Quy đã hôn mê, đầu thò ra căng cứng, tứ chi và đuôi cũng thò hết ra ngoài, không nhúc nhích…
Bạch Tiểu Thuần cười khoái trá, biết mình tìm được tiểu Ô Quy là bởi vì nó đã hôn mê, chứ nếu không cả Thông Thiên Pháp Nhãn cũng đừng hòng mà nhìn thấy.
Hắn cẩn thận lôi tiểu Ô Quy ra ngoài, vừa ra khỏi túi trữ vật, tiểu Ô Quy lập tức phình ra trở về kích thước bình thường. Bạch Tiểu Thuần lập tức túm lấy nó, ra sức mà lắc, đầu, đuôi và tứ chi của nó lại đập đùng đùng vào mai…
Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to, lay lắc hết sức lực, để trả thù tiểu Ô Quy.
“Ngươi dám mắng ta này!”
“Dám lôi cá sấu tới này!”
“Đi khiêu khích cóc này!”
“Hại ta bị người ta đuổi giết này!”
Bạch Tiểu Thuần mắng một câu, lại lắc liên tay đùng đùng một tràng, từ tiểu Ô Quy bắt đầu tỏa ra mùi thơm mà đã lâu Bạch Tiểu Thuần không còn được ngửi thấy.
Mùi thơm này khiến Bạch Tiểu Thuần hồi tưởng và cảm khái, nhìn tiểu Ô Quy, sợ nó bất thần tỉnh lại, nên lập tức lấy lò đan, ném tiểu Ô Quy vào trong lò, lại đổ vào rất nhiều nước Thông Thiên hà, ngưng khí định thần, bắt đầu luyện chế Nghịch Hà Đan!
Thời gian cấp bách, không biết tiểu Ô Quy lúc nào tỉnh lại, lại lo sau này bị nó trả thù, nên lần này, tốc độ luyện dược của Bạch Tiểu Thuần tăng nhanh chưa từng có.
Ba ngày sau, cả lò đan rực một màu đỏ thẫm, sau một tiếng nổ, nắp lò tung ra, tiểu Ô Quy bay văng ra ngoài, một viên đan dược gần như trong suốt bay ra, nó như có linh trí, muốn bay đi chạy trốn.
Ngay khi đan dược xuất lò, bầu trời của Nghịch Hà Tông hoàn toàn biến đổi, gió nổi mây vần, mây mù cuồn cuộn, xuất hiện kiếp lôi!
Một tia sét to nổ vang, đánh xuống động phủ của Bạch Tiểu Thuần, cả động phủ nổ bung, Bạch Tiểu Thuần vội tóm lấy tiểu Ô Quy quăng vào túi trữ vật, mở Thông Thiên Pháp Nhãn vội vàng đuổi theo viên đan dược.
Các tu sĩ nguyên anh của tông đều đã bay ra, ai nấy ngơ ngác, kinh hãi không biết đang xảy ra chuyện gì, dù sao, chuyện có thể khiến xuất hiện lôi kiếp đều đương nhiên không phải là chuyện nhỏ.
“Lão tổ, bố trí trận pháp, ta luyện ra Nghịch Hà Đan, nó sống, muốn chạy trốn! !” Bạch Tiểu Thuần rống to đầy lo lắng, Hàn Tông run người, hai mắt trợn to, hét lớn một tiếng, tu vi tản ra, áp chế bốn phương.
Con khỉ từ đâu xuất hiện, tốc độ cực nhanh, vượt qua Bạch Tiểu Thuần, đuổi theo viên đan dược.
Các lão tổ hè nhau vào, viên đan dược cuối cùng cũng bị lão khỉ tóm được, lôi kiếp cũng bị các tu sĩ nguyên anh giải quyết.
“Đây là… Tam Tức!” Lão Khỉ kích động, cầm đan dược đặt lên mũi ngửi.
“Cũng được, cho dù Tam Tức, cũng là có dùng!” Lão Khỉ hít sâu, nhìn Bạch Tiểu Thuần tán thưởng và cảm kích, nhoáng một cái vọt đi.
Bạch Tiểu Thuần buồn bực, đan dược là mình luyện ra, kiểu gì cũng phải cho mình liếc mắt nhìn một cái chứ, đằng này lại cứ thế bị mang đi, hắn quay sang nhìn Hàn Tông lão tổ đang định càm ràm, thì một luồng uy áp kinh người từ trên trời áp xuống, một giọng nói vang rền như sấm sét, khiến tất cả tu sĩ trong tông run rẩy vì sợ.
“Thực là thú vị, bổn tọa vừa mới tới Nghịch Hà Tông, lại gặp được đan dược sinh ra Lôi Kiếp!”