Tinh Không Đạo Cực Tông quy định rằng, hoặc là đệ tử có điểm cống hiến từ trăm vạn, lựa chọn tế hiến để tấn chức, hoặc là điểm cống hiến của bản thân đạt tới trình độ nhất định, sẽ bị trận pháp Tinh Không Đạo Cực Tông cảm ứng, cưỡng ép tấn chức.
Cách cưỡng chế này là để phòng ngừa điểm cống hiến quá nhiều sẽ làm lũng đoạn giả cả trong tinh không đạo cực, việc này vừa phù hợp với lợi ích của tông môn, mà cũng chẳng bắt con người phải bỏ sức ra để làm, mà là trận pháp sẽ thực hiện, vì trong lệnh bài thân phận của mỗi người đều có trận pháp chi nhãn.
Song cách thứ hai này rất hiếm khi xảy ra, vì số người đạt tới số điểm ấy không nhiều.
Tống Khuyết chính là bị loại phương thức này, bị Bạch Tiểu Thuần lấy điểm cống hiến của Thanh Long hội đẩy cả đống vào, khiến Tống Khuyết vừa mới bay lên không trung, đã bị trận pháp phát hiện, hạ xuống ánh sáng, cưỡng chế hắn đi.
Thiên Không Hội chính là muốn dùng cách này để đưa Bạch Tiểu Thuần đi.
“Cơ hội chỉ có một lần, vì nếu thiếu điểm, không thành công, sẽ làm cho Thanh Long thủ lĩnh đề phòng, chúng ta khó mà làm giống như vậy được nữa.”
“Vì vậy, bằng bất cứ giá nào, số điểm cống hiến này Thiên Không Hội chúng ta cũng phải bỏ ra, có nhiều hơn nữa cũng là đáng giá!” người Thiên Không Hội ai cũng quyết tâm, quyết định đợi mấy ngày nữa, vào đêm trăng tròn, khi trận pháp của Tinh Không Đạo Cực Tông chấn động mạnh nhất, sẽ ra tay.
Hôm ấy, đêm khuya, trăng tròn treo trên cao, ánh trăng soi khắp mặt đất, cả Không thành chìm trong ánh trăng dịu dàng, song dù là trong đêm ,thì trong thành vẫn vô cùng náo nhiệt, tiếng người huyên náo.
Trong Thanh Long hội khách sạn cũng vậy, tu sĩ vẫn tới lui không ngừng, kẻ phục vụ, người vào di tích.
Bạch Tiểu Thuần ngồi bên bàn, sau lưng có hai thị nữ cầm quạt quạt, quạt này mang ra ngoài tất sẽ khiến người ta tranh đoạt, vì phải tốn rất nhiều điểm cốn ghiến mới đổi được, nhưng Bạch Tiểu Thuần chỉ dùng nó để quạt bình thường mà thôi.
Cái bàn hắn đang ngồi cũng được chế tạo bằng thiên niên chi mộc, nếu đem chế tác thành phi kiếm, uy lực tất sẽ không tầm thường, nhưng bây giờ, chỉ dùng để làm bàn…
Trên mặt bàn, sơn trân hải vị vô số, chất lên thành núi nhỏ, mỗi món ở ngoài đều quý giá đắt tiền, ngay cả bát đũa, cũng đều là Bảo Khí.
Cả gian phòng đều vô cùng xa hoa, dù tu sĩ nguyên anh nhìn thấy cũng phải chấn động.
Hứa Bảo Tài, Thần Toán Tử, Trương Đại Bàn ngồi cạnh Bạch Tiểu Thuần, đều đã cơm nước no nê, đang ngồi nói chuyện phiếm, Trần Mạn Dao nhu thuận ngồi một bên Bạch Tiểu Thuần, cũng cầm một cái quạt khẽ quạt, cười tủm tỉm.
Cả đám đều ăn mặc hoa lệ siêu cấp, bộ dáng nhà giàu mới nổi…
“Lý Nguyên Thánh, nói chuyện quả nhiên không tính toán gì hết, ba ngày đã sớm qua rồi, mà hắn vẫn chưa làm chúng ta rời khỏi đây được.” Bạch Tiểu Thuần sờ bụng, nấc lên một cái vì no, đắc ý mở miệng.
“Thiếu tổ, kỳ thật chúng ta ở chỗ này rất tốt, hặc hặc, dù ăn hay tiêu dùng đều là đồ tốt nhất, cái này ở Nghịch Hà Tông làm gì có, tò mò thật nha, không biết trong Thải Hồng Thượng ra thế nào nhỉ.” Hứa Bảo Tài cười nói.
“Hỏi hắn đi.” Bạch Tiểu Thuần ho khan, chỉ vào Hứa Bảo Tài.
“Ồ ồ, nhìn chí khí ghê nha, năm đó bọn ta không cho ngươi vào Hỏa Táo Phòng, thực là quá đúng, hê, Hứa Bảo Tài, có chí khí thêm chút nữa đi, biết không, ở đây tốt hơn Thải Hồng Thượng rất nhiều, kẻ đần mới đi phi thăng, Bạch Tiểu Thuần ta cả đời chỉ muốn ở đây!” Bạch Tiểu Thuần vung tay lên, hào hùng đầy cõi lòng.
Thần Toán Tử và Trương Đại Bàn cười vang, Hứa Bảo Tài lúng túng, đang muốn nói cái gì đó, Bạch Tiểu Thuần đã lại phất tay.
“Các ngươi nghe ta …” Bạch Tiểu Thuần đang định khoe khoang chuyện mình đã đi lên cầu vồng, để kể cho cả đám biết trên Thải Hồng Thượng là cỡ nào quạnh quẽ, nhưng mới nói được tới đây, hắn bỗng sững lại, cảm nhận được trong túi trữ vật chấn động, vội rút lệnh bài thân phận ra, quét linh thức qua, sau đó ngây người.
Hắn nhìn vào điểm cống hiến trong lệnh bài, điểm đã tăng lên cực nhiều mà không hiểu vì sao.
“Chuyện gì thế?.” Bạch Tiểu Thuần trợn mắt, nhìn điểm cống hiến của mình vèo vèo tăng lên một trăm vạn, rồi sau đó hai trăm vạn, ba trăm vạn, cho tới bốn trăm vạn!
Bạch Tiểu Thuần sợ hãi kêu ầm lên, không kịp giải thích cho đám Thần Toán Tử, vội vàng chia điểm cống hiến ra cho mọi người, nhưng dù hắn phản ứng khá nhanh, song vẫn không kịp, oanh, điểm cống hiến của hắn đã vượt qua bốn trăm vạn, đạt tới hơn năm trăm vạn.
Nhiều điểm cống hiến như vậy lập tức khiến trận pháp của Tinh Không Đạo Cực Tông rung lên, một ánh sáng chói mắt bắn ra, xông thẳng tới phòng của Bạch Tiểu Thuần!
“Không! !” Bạch Tiểu Thuần thét lên, đám Thần Toán Tử hoảng sợ, song không kịp làm gì nữa, vì ánh sáng kia đã xuyên qua các trận pháp, phủ lên người Bạch Tiểu Thuần.
Thế mà điểm cống hiến của Bạch Tiểu Thuần vẫn không ngừng cuồng bạo tăng lên, đã tới hơn bảy trăm vạn.
Ánh sáng trận pháp như bị chọc giận, rực hẳn lên, kéo Bạch Tiểu Thuần ra khỏi phòng, kéo vụt lên trời.
Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết, đám Thần Toán Tử biến sắc, ào ào bay ra theo, nhưng không biết phải làm gì.
“Ta không muốn đi, ta không nỡ bỏ nơi đây, ta không muốn làm đệ tử áo vàng,…” Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, đến giờ thì hắn đã hiểu mình đã bị Thiên Không Hội ám toán, điểm cống hiến của hắn vẫn không ngừng gia tăng, đủ thấy Thiên Không Hội quyết tâm tới cỡ nào.
Làn ánh sáng tiếp dẫn hắn lớn hơn của những người khác rất nhiều, lại còn là giữa đêm, nên nhìn vô cùng bắt mắt, cả Không thành đều nhìn thấy, đương nhiên người của Thiên Không Hội cũng nhìn thấy, ai cũng phấn khởi.
Những tu sĩ Không thành đã hiểu lầm Bạch Tiểu Thuần vì Trí Huyễn Đan và siêu cấp Tịch Cốc đan cũng đứng dậy, kích động hoan hô.
“Bạch lão ma cuối cùng đã đi! !”
“Trời xanh có mắt a, Thanh Long thủ lĩnh đã phi thăng!”
“Hặc hặc, tên độc ma này là Không thành đệ nhất bá chủ, hắn đi rồi, ngọn núi đè nặng trên lưng chúng ta cũng không còn!”
Bạch Tiểu Thuần bị ánh sáng lôi thẳng lên Không Vực cầu vồng.
Đệ tử phụ trách tiếp dẫn Không Vực trên Thải Hồng Thượng cũng ngơ ngác nhìn xuống Không thành, nghe rõ được tiếng hoan hô đầy sung sướng bên dưới, người phi thăng này thực là được yêu quý ha…
Họ chưa từng thấy ánh sáng tiếp dẫn nào lại to lại sáng bằng lần này, Bạch Tiểu Thuần từ từ xuất hiện trước mặt họ…
“Ta không muốn trở thành đệ tử áo vàng a.” Bạch Tiểu Thuần kêu rên thảm thiết, trong lòn ghối hận vì bản thân đã quá đắc ý, không chịu đề phòng Thiên Không Hội.
Giọng kêu rên của hắn làm đám tu sĩ tiếp dẫn đều sửng sốt, học đã ở đây tiếp dẫn nhiều năm, ai đi lên cũng đều kích động muôn phần, đây là lần đầu thấy có người được phi thăng mà lại bi ai.
Bạch Tiểu Thuần than dài thở ngắn, buồn rười rượi đi tới, ở đây phong cảnh như vẽ, Linh lực nồng đậm, đầm nước khắp nơi, tiên sơn lờ mờ, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy ở khách sạn tốt hơn.
Hắn ủ rũ, phải chấp nhận sự thật thôi.
“Làm người không thể quá ưu tú, ài, không ngờ Bạch Tiểu Thuần ta đã cố gắng khiêm tốn như vậy, mà vẫn phải từ biệt phàm trần, để trở thành đệ tử áo vàng.” Bạch Tiểu Thuần tiếc nuối, thở dài.