Bạch Tiểu Thuần đã sáng tạo ra một kì tích mới cho Tinh Không Đạo Cực Bảng!
Thời gian xông qua nhanh nhất, sau khi xông quan đột phá tu vi thành công!
Ai nấy đều kinh hãi, phải biết chín người trong cầu vồng màu tím đã có tám người là kim đan Đại viên mãn, Hậu Kỳ chỉ có một mình Công Tôn Uyển Nhi, nhưng bây giờ đã có thêm một người nữa, người này khi xông quan mới chỉ là trung kì, sau khi thành công mới đạt tới hậu kì!
Bạch Tiểu Thuần không có thời gian cảm thụ tu vi của mình, đang muốn chạy thẳng tới ánh sáng truyền tống, thì cách hắn không xa, đột nhiên hư không vặn vẹo, những đốm sáng không ngừng xuất hiện, sau đó ngưng tụ thành một pho tượng!
Pho tượng này. . . là Bạch Tiểu Thuần! !
Bạch Tiểu Thuần khựng lại nhìn pho tượng, pho tượng này giống hắn như đúc, từ hình dáng, đến khí tức, chỉ khác chăng là gương mặt cứng đơ, lạnh lùng không nhúc nhích.
Bạch Tiểu Thuần đã hiểu, sau này, ai muốn bước lên cầu vồng màu tím, người cuối cùng cản đường họ sẽ chính là pho tượng này của mình!
Bạch Tiểu Thuần quay đi, chui vào ánh sáng truyền tống!
Bởi vì Bạch Tiểu Thuần sau khi chiến đấu mới đột phá, nên pho tượng của hắn chỉ là Kết Đan trung kỳ, chứ không phải Kết Đan Hậu Kỳ.
Bạch Tiểu Thuần vừa bước vào ánh sáng truyền tống, ngôi sao của hắn cũng từ cầu vồng màu lam bay vọt lên cầu vồng màu tím!
Vậy là, cầu vồng màu tím bây giờ đã xuất hiện ngôi sao thứ mười!
Các tu sĩ đều nhìn lên cầu vồng màu tím, tuy họ đều không thể nhìn thấy những gì xảy ra trong đó, nhưng theo bản năng họ vẫn đều ngẩng lên nhìn.
Chính bởi vì không biết, nên nó mới thần bí, và chính vì thần bí, nên mới làm cho họ khát vọng, nhất là chỉ trong vòng có mấy tháng, họ đã lần lượt nhìn thấy liên tục hai người nối bước nhau đi lên cầu vồng màu tím kia, điều ấy đã tạo nên động lực phấn đấu cho họ.
Trong cầu vồng màu tím, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác hẳn với những thế giới trước đó.
Đó là một con sông lớn, và hắn đang đứng ngay bên bờ sông.
Hắn ngơ ngác, cảm thấy hình như mình đã quên mất cái gì đó, cảm thấy thế giới xung quanh mình là lạ, hình như không thật.
“Mình đã quên cái gì?” Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh bờ, bắt đầu suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi mà không nhớ ra nổi, hắn chỉ nhớ được tên của mình, ngoài cái tên, hắn không còn nhớ được bất kì điều gì khác.
Giống như … mất đi ký ức.
Vốn hắn định vào cầu vồng tím là lập tức rời khỏi Tinh Không Đạo Cực Bảng, bởi vì mục đích của hắn đã đạt thành, hắn muốn đi lĩnh phần thưởng của mình, xin một phần Thiên Nhân chi lực, đi cứu Trương Đại Bàn.
Thời gian. . . Đã không còn nhiều lắm.
Nhưng bây giờ, đã vào tới cầu vồng tím, mà hắn lại không nhớ được gì cả.
“Không đúng, có một chuyện rất quan trọng. . . Ta nhất định phải nhớ ra.” Bạch Tiểu Thuần thì thào, nhíu mày, cố gắng nhớ lại, thì từ xa xa trên sông, có một lời ca vang tới.
Tiếng ca không theo một quy tắc nào, ca từ cũng không nghe được rõ, chỉ cảm nhận được sự tang thương trong tiếng ca, sự cổ xưa… một chiếc thuyền đang từ từ đi tới.
Trên thuyền có một lão giả đội mũ rộng vành, bàn tay thô ráp cầm một cây gậy trúc dài, tới bên bờ, lão giả ngẩng đầu, gương mặt đầy nếp nhăn tươi cười với Bạch Tiểu Thuần.
“Tâm của ngươi không yên tĩnh?”
“Hình như ta đã quên mất một việc.” Bạch Tiểu Thuần ngẩng lên, ánh mắt mờ mịt nhìn lão giả và con thuyền.
“Mỗi người đều quên rất nhiều chuyện, lên thuyền đi, nghe lão phu ca, có lẽ ngươi sẽ nhớ ra, đạo ở phương nào.” Lão giả mỉm cười, nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần trầm mặc một lát, đứng lên, đi lên thuyền, cây gậy trúc chống xuống, đẩy con thuyền ra xa bờ.
Bạch Tiểu Thuần ngồi trên thuyền, nghe lão giả hát, hắn nghe rất nghiêm túc, nhưng không nghe ra được cái gì.
“Ngươi đang hát cái gì?” Bạch Tiểu Thuần không nhịn được hỏi.
“Một bài ca.” Lão giả đáp.
“Nổi tiếng không?” Bạch Tiểu Thuần không nghe rõ ca từ, nên hỏi.
“Không, đây là một bài ca không ai nghe được tới kết thúc. Trước ngươi đã có chín người tới, nhưng chưa hề có ai nghe tới hết, người đầu tiên, là nghe được lâu nhất, nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ.” Lão giả cười, tiếp tục hát.
Bạch Tiểu Thuần yên lặng ngồi tiếp tục nghe, nhưng trong đầu lại đang cố nhớ xem mình đã quên điều gì, nước sông cũng không bình lặng, thi thoảng lại có sóng xoắn tới, không biết đi qua bao lâu, đột nhiên có một làn sóng lớn vỗ phịch một tiếng vào thuyền, cơ thể Bạch Tiểu Thuần lay lay theo thân thuyền, ngay lúc lay lắc đó, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một đoạn trí nhớ ngắn.
Đoạn trí nhớ đó, là một gian phòng, phụ thân của hắn cầm chặt tay hắn, nắm rất chặt, chỉ nói mấy chữ!
“Tiểu Thuần. . . phải sống sót. . .”
Bạch Tiểu Thuần run người, đoạn trí nhớ ấy như mồi lửa, nhanh chóng cháy lan ra, khiến đầu hắn nóng lên, nhớ lại tất cả mọi thứ.
“Ta phải đi cứu Đại sư huynh! !” Bạch Tiểu Thuần ngẩng phắt đầu lên, hắn đã nhớ ra mọi thứ, hắn đứng bật dậy, ngay lúc ấy, con thuyền biến mất, con sông biến mất, cả thế giới đều biến mất. . . đều trở thành hư không.
Trước mặt hắn chỉ còn lão giả, lão giả quay người nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lấp lóe ánh sáng khác thường.
“Thấy rõ chưa?”
“Cái gì? Ta không tham gia thí luyện nữa, ta phải đi cứu người! !” Bạch Tiểu Thuần lo lắng, hắn đã lấy lại trí nhớ, càng cảm thấy cầu vồng màu tím này quỷ dị.
Lão giả trầm mặc, sau một lúc lâu lặp lại câu hỏi.
“Thấy rõ chưa?”
“Ta. . .” Bạch Tiểu Thuần nổi giận, nhưng mới nói được có một chữ, lão giả kia đã hở dài.
“Mà thôi, ta đã hiểu ý của ngươi rồi, đi vào cầu vồng máu tím, ngươi có thể đề ra một yêu cầu với tông môn, chỉ cần không quá phận, là sẽ được đáp ứng, ví dụ như hủy bỏ thân phận con tin.” Lão giả lắc đầu.
“Ta muốn một phần Thiên Nhân chi lực!” Bạch Tiểu Thuần nói ngay.
“Sau khi ngươi rời đi, sẽ có người đưa tới cho ngươi.” Lão giả vung tay, hư không hóa thành vòng xoáy, không ngừng chuyển động, kéo Bạch Tiểu Thuần vào trong trung tâm vòng xoáy.
Nơi ấy chính là cửa ra, Bạch Tiểu Thuần đã sắp đi vào thì dừng chân lại, quay đầu nhìn lão giả, lúc này lão giả đã quay lưng lại với hắn, đang từng bước một đi xa.
“Ngươi vừa rồi hỏi ta, là muốn ta thấy rõ cái gì?” Bạch Tiểu Thuần không nhịn được hỏi.
“Đạo!” Lão giả không quay đầu lại, nhàn nhạt đáp.
Bạch Tiểu Thuần mê man nhìn theo lão giả đi xa, vội lớn tiếng hô lên.
“Ta không hiểu đạo là cái gì, ta chỉ có một nguyện vọng, ta muốn Trường Sinh!”
Lão giả khựng lại, quay đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần, khẽ cười.
“Đó cũng là đạo!”
Oanh một tiếng, Bạch Tiểu Thuần đã hoàn toàn biến mất trong vòng xoáy, đến khi hiện thân trở lại, thì đã thấy mình đứng ở ngoài cửa Tinh Không Đạo Cực Bảng!
Tu sĩ xung quanh ồ lên, nhìn theo hắn, ánh mắt đầy hâm mộ và tôn kính.
Từ trong vạn tinh cầu vồng, một giọng nói uy nghiêm vang lên, vang vọng khắp bát phương.
“Con tin Nghịch Hà Tông Bạch Tiểu Thuần, đồng ý yêu cầu của ngươi, phần thưởng một phần Thiên Nhân chi lực!”
Từ trên một cầu vồng khác, một ánh sáng bay xuống, xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, là một cái lá cây sáng long lanh, tràn ra Thiên Nhân chi uy!
Uy áp của nó khiến tất cả người ở đó đều khó thở, tu vi bị áp chế, cái lá cây ấy chính là một phần Thiên Nhân chi lực thuộc tính Mộc!
Là một phần, không phải một tia!