Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, rồi tiếng của Chưởng môn vang lên, làm ai nấy đều chăm chú nhìn vào Bạch Tiểu Thuần.
Nhưng sau khi cầm lấy Thiên Nhân chi lực, Bạch Tiểu Thuần lập tức bay vèo về phía Truyền Tống Trận.
Hắn không biết mình đã xài hết bao nhiêu thời gian, hắn rất lo, phải nhanh nhanh trở về Hàng Ma Đường để cứu Trương Đại Bàn!
Hắn bỏ lại sau lưng những lời bàn tán, từ ngày hôm nay, từ lúc này, Bạch Tiểu Thuần đã chính thức đứng trong hàng ngũ những đệ tử đỉnh phong của Tinh Không Đạo Cực Tông!
Mười thứ hạng đầu! !
Dù không ai biết Bạch Tiểu Thuần đã làm gì trong cầu vồng màu tím, nhưng ngôi sao của hắn đã bay lên làm ngôi sao thứ mười trong cầu vồng màu tím đó!
Bạch Tiểu Thuần vội vàng mà chạy, không còn chút tâm tư khoe khoang thành tích của mình, mà dùng tốc độ nhanh nhất bay tới Truyền Tống Trận, trở về Không Vực cầu vồng.
Ra khỏi Truyền Tống Trận, các tu sĩ xung quanh đó đều nhận ra hắn, đều cung kính chào hắn.
“Bái kiến Bạch sư huynh!”
Bạch Tiểu Thuần chỉ khẽ gật đầu chào lại, tiếp tục chạy đi.
Lần này không có ai cản đường hắn.
Thứ hạng thứ mười trên Tinh Không Đạo Cực Bảng đủ giúp Bạch Tiểu Thuần hưởng đặc quyền cực lớn trong Tinh Không Đạo Cực Tông, chỉ sau chừng nửa nén hương, Bạch Tiểu Thuần đã về tới Hàng Ma Đường.
Tu sĩ trong Hàng Ma Đường đều chạy ra, ngay ngắn chào hắn, dáng vẻ tôn kính, sự tôn kính lần này hoàn toàn khác với sự tôn kính lần trước, lần trước dù cũng là tôn kính, nhưng chỉ là ở ngoài mặt mà thôi, thực chất trong bụng ai cũng khinh miệt Bạch Tiểu Thuần cáo mượn oai hùm.
Sau đó Bạch Tiểu Thuần vào bảng, xếp hạng hơn bốn trăm, thái độ của mọi người mới hơi thay đổi, đến ngày hôm nay, hắn vào cầu vồng màu tím, thái độ của họ dành cho hắn mới hoàn toàn thay đổi.
“Bái kiến Bạch sư huynh!”
“Bạch sư huynh. . .”
Những tiếng chào đi theo hắn trên suốt con đường đi trong Hàng Ma Đường, không ít người trong số họ hắn đều có biếtVân Đạo Tử cúi mình, ôm quyền rất là khoa trương.
“Chúc mừng Bạch sư huynh!”
Thần Toán Tử, Hứa Bảo Tài Trần Mạn Dao đều đã ở bên ngoài đại điện, nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy kích động.
Bạch Tiểu Thuần khẽ gật đầu chào họ, rồi ngưng trọng chạy vào trong Hàng Ma Đường đại điện. Trương Đại Bàn ngồi khoanh chân ở đó, nét mặt đầy thống khổ, sinh cơ hầu như đã chẳng còn, cả người tử khí tràn ngập, nếu không phải nhờ Phùng Hữu Đức dùng tu vi nguyên anh giữ mạng thì đã sớm không còn.
“Chân nhân tiền bối, ta mang Thiên Nhân chi lực tới!” Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Trương Đại Bàn như thế, trong lòng càng thêm lo lắng, lập tức lấy cái lá ra.
Phùng Hữu Đức ngẩng đầu, tay phải chộp một cái, cái lá đã bay ra khỏi tay Bạch Tiểu Thuần, bay tới dừng trên đỉnh đầu Trương Đại Bàn.
Phùng Hữu Đức nghiêm nghị bấm pháp quyết chỉ vào cái lá, cái lá run lên, tỏa ra ánh sáng xanh, một tia khí tức màu xanh từ chiếc lá bay ra, chui vào đầu Trương Đại Bàn.
Trương Đại Bàn rung lên, sự thống khổ trên mặt từ từ tiêu tán, gương mặt dần trở nên hơi hồng phơn phớt, sương mù quanh người chui vào trong cơ thể, dồn hết vào trong đan điền, từ từ ngưng tụ lại.
Bạch Tiểu Thuần thở phào, Phùng Hữu Đức cũng gật đầu đứng dậy.
“Có thiên nhân chi lực hỗ trợ, Đại sư huynh của ngươi Kết Đan đã không còn gì nguy hiểm, chỉ là sinh cơ của hắn bị tiêu hao quá lớn, bây giờ kết đan e là ít nhất phải mất nửa năm mới hoàn thành, mà thôi. . . để hắn ở lại chỗ này đi.” Phùng Hữu Đức chậm rãi nói.
“Đa tạ chân nhân!” Bạch Tiểu Thuần cảm kích cúi xuống cảm ơn, sau đó nhìn kĩ Trương Đại Bàn, xác định Trương Đại Bàn thực sự không còn nguy hiểm gì nữa, mới hoàn toàn thả lỏng, cả người bỗng cảm thấy mệt mỏi không tả nổi.
Đấu với pho tượng Công Tôn Uyển Nhi khiến hắn tiêu hao không chỉ tu vi, mà còn cả tinh lực, còn phải lo lắng cho Trương Đại Bàn, bây giờ mọi chuyện đã xong, Trương Đại Bàn cần yên tĩnh, nên hắn rời khỏi đại điện, tìm một chỗ trong Hàng Ma Đường ngồi xuống thổ nạp, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Một lần nghỉ này, chính là ba ngày.
Trong ba ngày này, toàn bộ Tinh Không Đạo Cực Tông hoàn toàn chấn động, cái tên Bạch Tiểu Thuần trở nên lừng lẫy khắp nơi, lai lịch của hắn không ngừng bị người ta lôi ra tìm hiểu đến từng cọng lông, cái tên Nghịch Hà Tông. . . Cũng dần được tu sĩ Tinh Không Đạo Cực Tông nhắc tới.
Vì trong mười thứ hạng đầu của Tinh Không Đạo Cực Bảng có tới hai người đến từ Nghịch Hà Tông!
“Nghịch Hà Tông này thực là không đơn giản!”
“Thực khó tin hai con tin của Nghịch Hà Tông đều nằm trong mười thứ hạng đầu!”
“Ta còn nghe nói, Bạch Tiểu Thuần kia lúc rời khỏi Nghịch Hà Tông, còn mang đi mấy người Hộ Đạo Giả. . . chắc mấy hộ đạo giả đó cũng đều rất bất phàm!”
Thế là, thân phận các hộ đạo giả của Bạch Tiểu Thuần cũng được đào lên.
Năm cái tên Tống Khuyết, Trương Đại Bàn, Hứa Bảo Tài, Thần Toán Tử, Trần Mạn Dao bắt đầu xuất hiện trong những lời bàn tán, đối với việc này, Hứa Bảo Tài không cảm thấy gì, thậm chí còn cảm thấy rất vinh quang, nhưng đối với Tống Khuyết, điều này làm cho hắn càng thêm không cam lòng.
Vì vậy, từ Đệ Tứ Thiên, Tống Khuyết cũng rời khỏi động phủ, xông vào Tinh Không Đạo Cực Bảng, hắn chỉ muốn chứng minh rằng tuy hắn không bằng Bạch Tiểu Thuần, cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều.
Tống Khuyết xông bảng, bởi vì hắn là Bạch Tiểu Thuần Hộ Đạo Giả, nên cũng thu hút không ít người quan tâm tới xem, nhất là khi cuối cùng hắn được xếp hạng trước sáu trăm, càng khiến người ta thêm bàn tán.
Sau Tống Khuyết, Trần Mạn Dao cũng bước vào Tinh Không Đạo Cực Bảng, xếp hạng không cao không thấp, không thua Tống Khuyết mấy.
Thần Toán Tử cũng không cam lòng nhào vào thử thời vận, cuối cùng được xếp hạng hơn chín trăm.
Hứa Bảo Tài biết dù mình có đi cũng không vào nổi trước một ngàn, nên quyết đoán không đi, khỏi xấu hổ.
Mặc dù Hứa Bảo Tài không đi, nhưng Tống Khuyết, Trần Mạn Dao và Thần Toán Tử xông bảng, đã lại lần nữa mang tới thanhd anh cho Nghịch Hà Tông, Không Vực cầu vồng Chưởng giáo còn ra pháp chỉ sai thông cáo tin này cho Nghịch Hà Tông, còn đưa tới chút ít ban thưởng.
Những ban thưởng kia tuy không coi vào đâu, nhưng thái độ của Không Vực chưởng tòa thái độ mới là mấu chốt, biểu hiện của mấy người Bạch Tiểu Thuần đã khiến ba đại tông còn lại của Trung Du tu chân giới đều phải không thể không kiêng kị với Nghịch Hà Tông.
Bạch Tiểu Thuần và Công Tôn Uyển Nhi còn đứng trong mười thứ hạng đầu khiến tam tông còn cố gắng hết sức tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Nghịch Hà Tông.
Các lão tổ Nghịch Hà Tông sau khi biết tin đều vô cùng phấn khởi.
“Thằng bé Tiểu Thuần này đi tới đâu cũng trở thành ngôi sao, tỏa sáng không gì che chắn được!” Hàn Tông lão tổ ngửa mặt lên trời cười to.
Tất cả đệ tử đều vui mừng khôn xiết, nhất là Hầu tiểu muội Tống Quân Uyển đều vô cùng kích động.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, cái tên Bạch Tiểu Thuần đã trở thành lừng lẫy trong Tinh Không Đạo Cực Tông, ngay cả mấy vị thiên nhân nghe nói rằng cũng đã chú ý tới.
Trương Đại Bàn dù vẫn chưa thức tỉnh, nhưng đã có lại sinh cơ, không còn nguy hiểm, chỉ cần sau mấy tháng nữa, là sương mù trong đan điền sẽ ngựng tụ thành công thành Niệm Đan, bước vào Kết Đan Cảnh!