“Thân bất do kỷ.” Đỗ Lăng Phỉ lắc đầu, cay đắng nói.
“Ngươi rốt cuộc là ai, từ đâu tới?” Bạch Tiểu Thuần nhìn ra Đỗ Lăng Phỉ không vui, trong lòng mềm nhũn, khẽ hỏi.
“Ta đến từ Thông Thiên hải, huynh đừng hỏi nữa…” Đỗ Lăng Phỉ im lặng cả nửa ngày mới thở dài trả lời.
Bạch Tiểu Thuần giật mình, im lặng không hỏi thêm.
Bên ngoài trời chiều đã xuống, hoàng hôn sắp qua, trong động phủ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người như có như không.
Hồi lâu sau, trong động phủ đã chìm trong bóng tối, Bạch Tiểu Thuần hỏi một câu hỏi sau cùng, câu hỏi hắn đã cất giấu mãi trong lòng, câu hỏi mà hắn để tâm nhất.
“Ở Lạc Trần sơn mạch, nước mắt của ngươi, là thực, hay giả…” Bạch Tiểu Thuần khẽ hỏi.
Đỗ Lăng Phỉ không trả lời, mà đưa tay ra, trong lòng bàn tay của cô xuất hiện một đốm lửa màu tím, tỏa ra khí thế kinh người, khí thế ấy mạnh hơn khí thế của chiếc lá Thiên Nhân chi lực rất nhiều, không thể nào so sánh được, cứ như có một Thiên Nhân thật sự đang đứng ngay trước mặt, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy được trong đốm lửa đó có một cái…hồn! !
“Huynh nói Thiên nhân hồn này, là thực, hay giả?” Đỗ Lăng Phỉ ngẩng đầu, nhìn Bạch Tiểu Thuần, khẽ hỏi lại.
Bạch Tiểu Thuần giật mình, hắn cũng có một cái Thiên Nhân hồn, là Mộc hồn, do Hàn Tông lão tổ tặng cho, lúc ấy Bạch Tiểu Thuần dù biết giá trị của Thiên Nhân hồn, nhưng cảm nhận không có gì mãnh liệt.
Nhưng hôm nay, sau một thời gian ở Tinh Không Đạo Cực tông, nhất là khi sắp phải đi Săn Hồn thí luyện, thì hắn đã hiểu rõ giá trị của Thiên Nhân hồn.
Muốn thành tựu Thiên Đạo Nguyên Anh, cần phải có năm cái Thiên Nhân hồn với năm thuộc tính khác nhau, còn Thiên Thú hồn… Bất kỳ một cái Thiên Nhân hồn nào, cũng đều đổi được đủ năm cái Thiên Thú hồn với năm thuộc tính!
Nói vậy đủ thấy giá trị của Thiên nhân hồn dù có đặt ở đâu cũng không sao định giá nổi!
Không đợi Bạch Tiểu Thuần trả lời, Đỗ Lăng Phỉ đã vung tay, Thiên Nhân hồn thuộc tính hỏa kia bay thẳng tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, lơ lửng trước mặt hắn, còn thân ảnh Đỗ Lăng Phỉ thì mờ đi, như muốn tiêu tán.
Đôi mắt cô trước sau đều luôn dịu dàng nhìn Bạch Tiểu Thuần, sâu trong đôi mắt ấy là sự chân tình và một chút áy náy.
“Man Hoang hung hiểm, huynh…đừng đi mạo hiểm, sau khi trở về, hãy dùng một phần Thiên Nhân hồn này đổi Thiên Thú hồn… Tới lúc huynh về, ta sẽ nói cho huynh biết tất cả!” Đỗ Lăng Phỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần, thân thể từ từ tiêu tán mất.
Cho đến khi Đỗ Lăng Phỉ rời đi, Bạch Tiểu Thuần vẫn đứng im không nói gì, hồi lâu sau, hắn nhắm mắt lại, sau đó mở ra, lặng lẽ cất Thiên Nhân hồn đi, khoanh chân ngồi xuống, không biết mình đang nghĩ cái gì.
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, thời gian cách ngày thí luyện đã không còn bao nhiêu, hắn không thể không giữ vững tinh thần, bắt tay vào chuẩn bị, nào luyện đan, nào luyện linh, nào duy trì trạng thái đỉnh phong cho cơ thể, vân vân, khiến Bạch Tiểu Thuần bù đầu bù cổ.
Một ngày trước hôm thí luyện, Bạch Tiểu Thuần tới Hàng Ma đường, chào tạm biệt Trương Đại Bàn, Trương Đại Bàn chưa thức tỉnh, nhưng khí tức đã khôi phục lại vững vàng, tu vi đang dần tăng lên, xem ra không quá hai ba tháng nữa sẽ thành công Kết Đan.
“Đại sư huynh… Lần sau gặp lại đã là mười năm sau rồi, ta cũng không muốn đi a.” Bạch Tiểu Thuần không ngồi trước mặt Trương Đại Bàn, nói rất lâu, đến khi trời sập tối, lại sợ ảnh hưởng đến việc Trương Đại Bàn Kết Đan, hắn mới chịu rời khỏi đại điện, tìm Phùng Hữu Đức cảm ơn.
“Ngươi yên tâm, lần này ra ngoài, sự báo đáp tốt nhất đối với ta chính là ngươi trở thành Nguyên Anh, Đại sư huynh của ngươi, lão phu đã hứa với ngươi, nhất định sẽ chiếu cố.” Phùng Hữu Đức nhìn Bạch Tiểu Thuần, chậm rãi nói.
Bạch Tiểu Thuần cảm ơn lần nữa, vì lần này Hứa Bảo Tài không được đi, nên hắn đi tìm Hứa Bảo Tài dặn dò một hồi, mới trở về động phủ, chờ tới sáng mai xuất phát!
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, trời vừa tảng sáng, ngày thí luyện rốt cục đã đến.
Từ trong Tinh Không Đạo Cực tông vang lên những tiếng trống ầm vang, vang vọng khắp bốn phương, tất cả tu sĩ đều kích động đi ra khỏi động phủ.
Bạch Tiểu Thuần sửa sang lại hành trang, bi tráng từng bước đi ra, đứng ở ngoài động phủ.
Một tiếng nổ rất to từ dưới biển vọng lên, như có một cự nhân đang gầm vang, mặt biển sóng dâng cao ngất, từ trong chiến thuyền cổ xưa cực to, một luồng khí thế kinh người tỏa ra.
Những u ảnh trong chiến thuyền kêu lên thê lương, tranh nhau chạy, dường như ý chí của chiến thuyền đang tỉnh dậy sau giấc ngủ say, nó thức tỉnh, khiến khí thế của thuyền trở nên càng lúc càng mạnh, đến cuối cùng, cả cầu vồng Tinh Không Đạo Cực tông đều run rẩy.
Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, há hốc mồm nhìn chiếc chiến thuyền, chiến thuyền này quá lớn, cả mười vạn trượng, toàn thân đen kịt, vẻ ngoài đầy hư hại, tràn đầy khí tức cổ xưa, nhưng trong những nét hư hại lại mang theo khí phách dữ tợn, khiến người ta không muốn chọc vào, ở đầu thuyền, có một bộ hài cốt cực lớn, hài cốt đã mục nát hơn phân nửa, không nhìn rõ cụ thể, chỉ nhìn thấy nó có hình dáng giống hình người, to chừng vạn trượng.
Mặt ngoài của chiến thuyền có rất nhiều những cây gai sắc, mỗi cây gai đều tỏa ra quang mang màu đen, có thể tưởng tượng, một khi nó được thi triển, thì sẽ tạo nên uy lực rất mạnh mẽ, đủ để rung chuyển cả đất trời!
Cái thuyền này có tổng cộng năm tầng, nhưng hình như có nhiều khu vực của thuyền đều nằm trong trạng thái phong ấn.
Chiếc thuyền từ từ chuyển động, khí tức cuồng bạo từ nó tỏa ra làm Thông Thiên hải không ngừng dậy sóng lớn.
Từ trên cầu vồng thiên nhân, một lão giả bước ra, tóc trắng xóa, trông rất tiên phong đạo cốt, ngay mi tâm có con mắt thứ ba, giọng nói vang vọng.
“Lão phu Trần Hạ Thiên, là người lần này dẫn các ngươi tới phân tông để tiến hành liệt hồn thí luyện, đường biển dài đằng đẵng, phải đi thuyền mất hơn nửa năm, các ngươi…giờ còn không lên thuyền, còn đợi đến khi nào!” Mấy chữ cuối rền vang như tiếng sấm, làm ai nấy muốn ù cả tai.
Hơn một ngàn tu sĩ ào ào bay về phía chiến thuyền.
Bạch Tiểu Thuần cũng nghiến răng, bay theo.
Vừa mới bay khỏi cầu vồng, hắn đã cảm nhận được linh khí nồng đậm cực kì và một luồng cuồng phong bạo ngược của Thông Thiên hải ập vào mặt.
Loại cuồng phong này, ngay cả tu sĩ kết đan không chịu đựng được lâu, ai nấy lắc lư, vội dùng toàn lực cố gắng bay thật nhanh về phía thuyền.
Sự cao thấp cũng thể hiện ra ở đây.
Một nữ tử tốc độ cực nhanh, vượt xa lên hàng đầu, quanh người như có một luồng lửa, chính là Trần Nguyệt San, cô đã gần tới chiến thuyền, thì sau lưng vang lên một tiếng hừ, Tả Đạo bước tới một bước chẳng khác gì thuấn di, vượt qua Trần Nguyệt San, trở thành người đầu tiên đặt chân lên thuyền!
Bạch Tiểu Thuần cũng giật mình, hắn là dựa vào tàn ảnh mới thuấn di được trong cự ly ngắn, trong khi Tả Đạo lại chẳng khác gì thuấn di thật sự, thực là còn quỷ dị hơn hắn!
“Phong độn!” một người nào đó kêu lên.
“Phong độn?” Bạch Tiểu Thuần nghe hai chữ này mà cũng kinh hãi, lúc này, đã có thêm mấy người lục tục lên thuyền, Bạch Tiểu Thuần không triển khai tốc độ cao nhất, mà duy trì thứ tự trong số một trăm người đầu tiên, bước lên thuyền, nhìn quanh.
Các tu sĩ đều tản riêng ra, ý đối địch và cạnh tranh hiện ra rất rõ, rõ ràng khi tới Man Hoang, ý này sẽ còn mạnh hơn nữa.
Bạch Tiểu Thuần tìm một chỗ hẻo lánh, thở dài.
“Làm gì vậy, sao mà cứ phải chém chém giết giết, sao mấy người này không đơn thuần một tí như ta?” Bạch Tiểu Thuần dò xét khắp xung quanh, nhanh chóng tìm ra Tống Khuyết Toán Tử và Trần Mạn Dao, tiếc là cách hắn khá xa, không tiện đi qua.
Hắn cũng tìm thấy Công Tôn Uyển Nhi, nhưng nghĩ tới sự quỷ dị của đối phương, thì rũ mắt xuống.