Chương 460: Có bản lĩnh đó!

Có bản lĩnh đó!

Thiên Nhân trở về!

“Phụ thân!”

“Sư tôn!”

Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San bật tiếng kinh hô. Hai người vội vã lui về sau vài bước, cảm giác như vụng trộm bị bắt quả tang. Cả hai đều khẩn trương, tâm thần bất an, lại có chút xấu hổ.

Lão già ba mắt Trần Hạ Sơn vùn vụt bay đến, sắc diện âm trầm, trợn mắt hung hăng nhìn Triệu Thiên Kiêu. Năm người Nguyên Anh tu sĩ theo phía sau lão, tuy thần sắc người nào cũng đều có vẻ mệt mỏi nhưng bây giờ lại tựa như cười mà không phải cười, lại ít nhiều đều lộ vẻ cổ quái chăm chăm nhìn Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San.

Nhìn biểu lộ của mấy vị này, cộng thêm với ánh mắt trước đó của Trần Hạ Sơn, Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San lập tức hiểu ra, những lời thổ lộ vừa rồi… sợ là đã bị mấy lão già này nghe thấy toàn bộ. Hơn nữa, những biến hóa của bầu trời và biển rộng kia, xem chừng tám chín phần là do Trần Hạ Sơn.

Bạch Tiểu Thuần đang ở gần bên, khi nhìn thấy chuyện này thì cảm giác thân thể phát lạnh, mơ hồ cảm thấy gì đó không ổn đang tính cẩn thận lui ra, nhưng rồi lại thấy làm thế cũng chẳng ổn vì vậy hắn vội giả lơ, ra vẻ vô tội, nghiêng đầu ngắm nhìn phong cảnh, đồng thời lặng lẽ lấy ra một bình linh nhưỡng (rượu), tợp từng hớp từng hớp nhỏ…

Triệu Thiên Kiêu thật sự rất lo lắng, hắn rất sợ sư tôn mình, lúc này vừa khẩn trương vừa lúng túng. Trần Nguyệt San thì lại khác, nàng tiến lên nắm chặt lấy tay Triệu Thiên Kiêu, ngước mặt nhìn phụ thân mình giống như quyết không nhường nhịn.

“Triệu Thiên Kiêu, ngươi giỏi đó a!” Trần Hạ Sơn có chút bất đắc dĩ, hừ lạnh trừng mắt với Triệu Thiên Kiêu rồi liếc mắt nhìn sang phía Bạch Tiểu Thuần.

Ánh mắt này sắc bén như dao, vừa bị nhìn tới thì trong lòng Bạch Tiểu Thuần đã run lên. Hai mắt hắn đảo nhanh, sắc mặt ửng hồng, thân thể lập tức lay động.

“Hảo tửu!” Hắn loạng choạng bước đi, được vài bước đã đến một góc rẽ. Sau khi tránh được tầm mắt của lão già ba mắt, hắn liền bỏ chạy.

Trần Hạ Sơn hừ một tiếng, cũng không để ý nhiều đến Bạch Tiểu Thuần nữa, lão xoay người cùng với năm vị Nguyên Anh bay vào căn phòng của tầng thứ nhất.

Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San nhìn nhau. Triệu Thiên Kiêu cắn răng, quyết định đi bái kiến sư tôn. Hắn muốn giải thích chuyện này cho rõ ràng, không muốn để sư tôn có cái nhìn không tốt về Nguyệt San về Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần một đường chạy thắng về phòng, lúc này mới thở dốc một hơi, trong lòng phiền não không thôi.

“Sớm biết có chuyện như thế này, chẳng thà hôm qua đã thổ lộ cho xong. Cơ mà thế nào lại trùng hợp đến vậy, chẳng sớm chẳng muộn lại đúng ngay thời điểm lão già ba mắt quay về… Nếu lão ấy mà biết ta trợ giúp Thiên Kiêu cưa cẩm nữ nhi của hắn, ta ắt phải thảm rồi.” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy phiền muộn, nhưng cũng chẳng có cách gì để giải quyết, chỉ còn có nước thở dài, bắt đầu tìm cách ứng đối.

Qua được vài ngày, Bạch Tiểu Thuần chẳng thấy Triệu Thiên Kiêu đâu, mà Trần Hạ Sơn cũng không tìm hắn kiếm chuyện, bấy giờ trong lòng hắn mới an tâm được chút. Ngay khi ấy, Trần Hạ Sơn lại truyền ra pháp lệnh.

“Các đệ tử, đều phải ở trong phòng của riêng mình, không được tùy ý đi lại. Chờ lão phu điều tra!”

Thanh âm đầy uy nghiêm hàm chứa phẫn nộ truyền khắp chiến thuyền. Không một ai dám không tuân theo, mấy người Tống Khuyết cũng nhanh chóng rời khỏi phòng Bạch Tiểu Thuần quay về căn phòng của chính mình.

Ngay sau đó, Trần Hạ Sơn và năm vị Nguyên Anh bắt đầu điều tra từng người một. Hiển nhiên bọn họ đã biết chuyện các tu sĩ bị giết hại trong lúc thời gian mình ra ngoài, nên chuẩn bị điều tra cặn kẽ.

Đợt điều tra này rất nghiêm túc, từng người đệ tử, mặc kệ là bài danh thế nào cũng đều bị đám người Trần Hạ Sơn gạn hỏi kỹ càng. Chẳng bao lâu đã đến phiên Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần mang theo lo lắng trong lòng đi đến tầng thứ nhất, chỗ lão già ba mắt.

“Đệ tử Bạch Tiểu Thuần, xin bái kiến chư vị tiền bối.”

“Ngươi chính là Bạch Tiểu Thuần?” Trần Hạ Sơn ngồi ở vị trí thủ tọa, khi nghe vậy thì trong mắt lóe sáng nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần tâm thần bất an vội gật đầu, trơ mắt nhìn lão già ba mắt.

“Có bản lĩnh đó!” Trần Hạ Sơn cẩn thận nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi nhàn nhạt buông một câu, sau đó lão cũng chẳng nói thêm gì nữa mà là nhắm mắt lại. Mấy tu sĩ Nguyên Anh khác bắt đầu hỏi đủ thư vấn đề, đặc biệt trong đó có hai người, ánh mắt như điện làm như có thể nhìn thấu cả hư vô.

Bạch Tiểu Thuần cẩn thận trả lời từng câu. Qua đi nửa ngày, hắn mới được cho đi. Lúc rời khỏi phòng, hắn giơ tay lau mồ hôi trán, lòng thở nhẹ một hơi.

“Lão già ba mắt nói ta có bản lĩnh… Đây là khen hay là trách ta vậy? Ta chỉ là vì hạnh phúc cả đời của đệ tử và khuê nữ của lão thôi a… Nhưng nếu lão ấy muốn làm khó dễ thì ta phải làm sao đây?” Bạch Tiểu Thuần phân vân lo lắng, cân nhắc nửa ngày rốt cuộc cũng chỉ có thể thở dài.

Nửa tháng sau, toàn bộ đệ tử trên chiến thuyền đều bị điều tra qua một phen. Không biết Trần Hạ Sơn tra hỏi như thế nào nhưng từ đầu đến cuối cũng không có bất kỳ kết quả gì. Ngay cả khi xem xét những thi thể, thần sắc lão ta vẫn âm trầm như sắt không biểu lộ một chút gì.

Cũng may, cùng với việc Trần Hạ Sơn trở về, sự tình giết chóc cũng không còn xảy ra nữa. Thời gian trôi nhanh, thấm thoát đã hai tháng. Trong hai tháng này, Bạch Tiểu Thuần không hề thấy Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San, nên hắn cũng chẳng biết bọn họ như thế nào.

Chiến thuyền hành trình đã đến tháng thứ sáu, mọi người bắt đầu thấy bờ biển ở phía xa. Lúc này, Bạch Tiểu Thuần mới lại thấy Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San.

Mấy tháng không gặp, tu vi của Triệu Thiên Kiêu đã tinh tiến hơn một ít, Trần Nguyệt San cũng vậy. Khí tức hai người như ẩn như hiện, tựa hồ nếu trong tay có linh vật giúp kết anh thì cả hai người có thể bước vào Nguyên Anh cảnh bất kỳ lúc nào.

Nhìn thấy vậy, không ít người phải hâm mộ. Cũng không khó để đoán biết, chuyến đi của Trần Hạ Sơn nhất định là có thu hoạch, nên với tư cách là đệ tử và là nữ nhi của lão, cả hai tự nhiên sẽ có nhiều chỗ tốt.

Đang đi bộ trên boong thuyền, Bạch Tiểu Thuần nhìn Triệu Thiên Kiêu mà trong lòng ê ẩm. Thiên Kiêu cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, hắn mừng rỡ bước nhanh tới, nắm Bạch Tiểu Thuần kéo sang một bên đưa cho Bạch Tiểu Thuần một bình nhỏ màu trắng.

“Đây là ta và chị dâu ngươi tiết kiệm, để dành một bình Ngân ngư huyết cho ngươi. Thứ này có thể giúp người tinh tiến tu vi không ít.”

Bạch Tiểu Thuần nghe vậy thì phấn khởi, hắn còn nhớ thứ Trần Hạ Sơn truy đuổi trước đây chính là một con ngân long. Lúc này, thu nhận bình trắng, hắn hiểu được Triệu Thiên Kiêu vẫn tin cậy mình như trước nên trong lòng càng vui vẻ.

“Nhanh như vậy mà đã gọi là chị dâu rồi à? Nàng cũng đã biết chuyện?” Bạch Tiểu Thuần cười nói, đáy lòng chính thức nhẹ nhõm hẳn. Hắn biết là mọi chuyện đều đã êm đẹp, lão già ba mắt kia chắc sẽ không tìm mình gây khó dễ đâu.

“Nàng biết rồi… Chị dâu ngươi nhờ ta gởi lời cảm tạ đến ngươi.” Triệu Thiên Kiêu có chút ngượng ngùng, hắn ho nhẹ một tiếng rồi vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Thuần và nghiêm giọng lại.

“Tiểu Thuần, ngươi cũng nên tu hành cho tốt. Trong khoảng thời gian qua, ta thấy ngươi đối với tu hành có chút lạnh nhạt. Đó là không nên. Thêm mấy ngày nữa, khi lên bờ, lúc đó chỗ dựa của chúng ta chính là chiến lực của bản thân mình.

“Vùng đất Man Hoang này có lẽ ngươi còn chưa rõ ràng lắm, để ta kể qua cho ngươi tỏ tường. Những chuyện này là sư phụ ta mới cho ta biết vài ngày trước.” Triệu Thiên Kiêu kéo Bạch Tiểu Thuần đến một góc, thấp giọng nói, chẳng màng những người khác
đang nhìn.

“Thông Thiên đại lục lấy Thông Thiên Hải làm trung tâm. Bốn con sông lớn kéo dài ra bốn hướng rồi không ngừng phân nhánh như một cây đại thụ trải bóng, phạm vi được bao phủ sẽ có Linh khí. Nhưng Thông Thiên đại lục quá lớn, Thông Thiên hà không thể len lỏi vào đến tận cùng. Những chỗ không vươn tới được chính là Man Hoang, nơi ấy không có Link khí.”

“Man Hoang không chỉ là những khu vực ngoại vi. Ở khoảng giữa của hai con sông lớn cũng là khu vực không có Linh khí, vì thế mà mới có Trường Thành.”

Bạch Tiểu Thuần thần sắc ngưng trọng. Hắn từng nghe nhắc về Trường Thành cũng không chỉ là một hai lần, thậm chí hắn còn từng thăm dò qua Trần Mạn Dao, cũng biết rõ Trường Thành đối với Tinh Không Đạo Cực tông hết sức trọng yếu.

Lúc này được nghe Triệu Thiên Kiêu giới thiệu, hắn liền chăm chú lắng nghe cho dù trước đó có từng nghe những điều tương tự hay chưa. Dù sao gì thì đó cũng là nơi mà hắn phải sinh tử rèn luyện trong mười năm tới.

“Trường Thành như một vòng tròn, thủ hộ ở đông tây nam bắc gìn giữ cho mỗi mạch Thông Thiên được an toàn và thịnh vượng. Ngươi có thể xem cái vòng tròn này, Trường Thành này, là giới hạn. Bên kia Trường Thành chính là Man Hoang. Vùng đất ấy cằn cỗi, quanh năm chiến tranh. Bên trong Man Hoang, không chỉ có oan hồn vô tận mà còn có thổ dân Hồn sĩ xem chúng ta là thù địch.”

“Hồn sĩ?” Bạch Tiểu Thuần hỏi, hắn chợt nhớ tới thế lực sau lưng Trần Mạn Dao.

“Ta cũng không biết gì nhiều, chỉ biết là những hồn sĩ đó cũng là một dạng cự nhân, tu hành cũng tương tự như tu sĩ hiểu biết không phải là rất nhiều, chỉ biết là những Hồn Sĩ đó như cự nhân giống nhau, cũng tu hành như tu sĩ tương tự, dù rằng đa số là Luyện Thể. Bọn chúng hung tàn bạo ngược, có khi còn ăn tươi nuốt sống đệ tử bị bắt của Tinh Không Đạo Cực tông chúng ta.”

Nghe Triệu Thiên Kiêu nói đến đấy, Bạch Tiểu Thuần trợn tròn cả mắt, hít vào một hơi.

“Ăn sống nuốt tươi?!” Bạch Tiểu Thuần trong lòng run rẩy.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Score 9.5
Status: Completed Author:

Nhất niệm thành biển cả, nhất niệm hóa nương dâu.

Nhất niệm trảm nghìn Ma, nhất niệm giết vạn Tiên.

Chỉ có niệm của ta... là Vĩnh hằng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset