“Đây mới chỉ là bên trong Trường Thành a. . .” Bạch Tiểu Thuần không ngừng xuýt xoa suốt dọc đường đi.
“Bên trong Trường Thành mà còn như thế, bên ngoài Trường Thành. . . thì phải đến thế nào?” Bạch Tiểu Thuần không muốn biết đáp án này, hắn cùng đoàn người Triệu Thiên Kiêu phi hành rất lâu, qua ba cái truyền tống trận, qua sông, dần tới khu vực giữa của bên trong Trường Thành.
Nơi đây, cũng chính là Giới thành.
Trên đường đi, bọn hắn nhiều lần gặp phải nguy hiểm nhưng đều nhanh chóng tránh được.
Trên đường, Bạch Tiểu Thuần thỉnh thoảng lại thấy được tu sĩ, đa số đều tốp năm tốp ba, rất hiếm khi có người đi một mình, ai nấy mặt mày lạnh te, cảnh giác cao độ, từ xa nhìn thấy đám Bạch Tiểu Thuần là đều tránh đi.
Dưới sự lạnh lùng của họ, Bạch Tiểu Thuần và mấy người Triệu Thiên Kiêu đều nhìn ra họ mệt mỏi, khiến mọi người đều thấy lạnh người.
“Ở đây nguy hiểm hơn nhiều so với ta nghĩ. . .” Bạch Tiểu Thuần thấy sợ, càng tới gần Giới thành hắn càng sợ.
Mặt đất dưới chân càng lúc càng thẫm đi, cây cối trở nên quỷ dị, phi cầm trên trời, hung thú dưới đất, bộ dạng đều càng lúc càng quái dị, con nào cũng thuần một màu đen.
Và cả linh khí…
Linh khí từ nồng đậm dần dần giảm bớt, đến hôm nay thì chỉ còn rất mỏng manh. Đối với Triệu Thiên Kiêu thì rất khó chịu, nhưng với Bạch Tiểu Thuần thì đỡ hơn, vì hắn đã quen với độ linh khí mỏng manh này từ hồi ở hạ du Tu Chân Giới.
Qua mấy ngày nữa, từ xa, mọi người đã nhìn thấy tòa thành thứ hai của nơi nay, Giới thành!
Khác với Đông Hải thành, Giới thành này lớn hơn, ngăn nắp hơn, đá xây thành đều thuần một màu đen, tỏa ra hắc mang bao phủ khắp nơi, mơ hồ nhìn thấy được trên tường thành có bóng người đi lại. . .
Một món pháp khí to tướng rất dữ dằn lơ lửng trên giới thành, đất đá của nơi này đều được khắc ấn kí, hòa với tòa thành tạo thành một trận pháp khổng lồ.
Trận pháp này dù không hoàn toàn mở ra, nhưng đã mở ra một phần, khiến nơi này trở thành cửa khẩu thứ hai của khu vực bên trong Trường Thành!
Nếu lỡ Trường Thành thất thủ, nơi này sẽ trở thành một Trường Thành thứ hai. Trong tòa thành này có rất nhiều tu sĩ, tất cả vật phẩm cầm thiết, tài nguyên phong phú, vừa là nơi thay thế cho Trường Thành, vừa phục vụ cho Trường Thành!
Từ xa, Giới thành như một con hung thú khổng lồ nằm sấp, tỏa ra hàn ý mạnh mẽ, tạo ảo giác như đang bị nó chăm chú nhìn vào, lăm lăm sát khí!
“Phía trước chính là Giới thành, chúng ta sẽ ở đó nghỉ ngơi một chút, sau đó chuẩn bị giai đoạn hành trình thứ hai, giai đoạn thứ hai này sẽ gặp nguy hiểm, mọi người phải chuẩn bị tâm lý trước.” Triệu Thiên Kiêu dặn.
Rải rác trên mặt đất có một ít hài cốt không biết đã có từ bao lâu, trong ánh trời chiều, khiến không khí càng thêm hoang vu.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy trong đám xương cốt đó, có những cái không phải của tu sĩ, cũng không giống hung thú, nó có hình dạng giống của con người, nhưng vừa thô vừa to, to hơn hẳn người bình thường.
Những khúc xương này rất cứng, bên cạnh chúng, còn có những khúc xương tu sĩ đã vỡ vụn.
“Đây là xương của thổ dân ngoài Man Hoang?” Bạch Tiểu Thuần còn đang nghĩ, Triệu Thiên Kiêu đã nhìn thấy, giải đáp giúp hắn.
“Trường Thành từng bị bao vây, Giới thành cũng vậy, tuy đã qua rất lâu, nhưng tất cả đều được giữ lại để người đời sau được nhìn thấy tận mắt, để biết chiến tranh là tàn khốc như thế nào!”
“Thế hệ tu sĩ chúng ta, ngoài tìm con đường cho bản thân mình, cũng muốn bảo vệ tông môn, bảo vệ thế giới này, không cho phép người của Man Hoang bước vào Thông Thiên Hải nửa bước!” Triệu Thiên Kiêu kiên nghị nói, Trần Nguyệt San và hắn đi đầu, bay thẳng tới Giới thành.
“Sao lại cứ phải đánh đánh giết giết. . .”
“Hừm, Đỗ Lăng Phỉ nói cũng đúng a, ở đây tim lấy một chỗ bế quan luôn mười năm, sau đó cầm một cái Thiên Nhân Hồn trở về, đổi lấy một phần Thiên Thú Hồn, thế là được rồi.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ, nét mặt đầy nghiêm nghị, dù trong lòng có sợ hãi, cũng không để lộ ra ngoài.
Những lời hắn nói ra khỏi miệng cũng đầy chính nghĩa.
“Triệu sư huynh nói rất đúng, tu sĩ chúng ta phải nên như thế!”
Triệu Thiên Kiêu cười. Mọi người bay tới Giới thành, lấy ngọc giản thân phận ra để kiểm tra, sau đó được vào trong thành.
Trên tường thành tu sĩ đi lại rất đông đúc, nhưng không ai nói nhiều.
Trong Giới thành, các loại tài nguyên rất nhiều, đan dược, pháp bảo, phù văn đủ loại, chỗ nào cũng có, giá cũng không cao hơn bình thường là mấy, nhất là đan dược giá còn rẻ hơn ở bên ngoài.
Và, trong Giới thành, còn có binh doanh! !
Tu sĩ ở đây rất đông, ai nấy hừng hực sát khí, trên áo quần của họ đều có thêu hình một bàn tay máu!
Những người khác ở trong thành khi đi ngang qua những tu sĩ binh doanh mà áo có thêu hình bàn tay máu này thì đều vô cùng cung kính.
“Họ là tu sĩ phân tông của Thiết Huyết đường trú đóng ở đây, khác với Thiết Huyết đường ở Trường Thành, thỉnh thoảng với phải đi ra ngoài chiến đấu, còn chủ yếu là ở đây để bảo vệ.” Triệu Thiên Kiêu nhìn những tu sĩThiết Huyết đường kia, đôi mắt sùng kính và chờ mong.
“Thỉnh thoảng mới ra khỏi Trường Thành?” Bạch Tiểu Thuần cẩn thận nhìn kĩ những tu sĩ kia, lòng thầm kinh hãi, những người này chỉ là thi thoảng mới phải đi Trường Thành mà đã như vậy, như thế. . . những tu sĩ ở thành thứ ba, những người mới là kẻ thực sự luôn ở Trường Thành, quanh năm chinh chiến, thì kinh người tới cỡ nào.
Mọi người tìm một khách sạn ở lại qua đêm, chuẩn bị ngày hôm sau tiếp tục xuất hành, Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San rời đi bái kiến trưởng lão giữ thành, với thân phận của họ, đương nhiên có tư cách ấy.
Nguyên bản Triệu Thiên Kiêu cũng đã mời Bạch Tiểu Thuần đi chung, nhưng hắn muốn ở lại để cảm nhận thêm về tòa thành, nên đã từ chối.
Trời đã tối sầm, nhưng tu sĩ vẫn không ngừng đi lại, các cửa hàng vẫn mở cửa như ban ngày, đèn đuốc sáng trưng, nhưng rất ít có tiếng người huyên áo, người ở đây rất ít nói, mà nếu có nói, thì cũng nói ít, nói nhỏ.
Điều này làm hắn rất khó hiểu.