Bạch Tiểu Thuần đang ngồi bỗng mở choàng mắt ra nhìn quanh, cảm thấy có gì đó kì kì.
Nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, lại nhắm mắt tiếp tục tu hành, tới sáng hôm sau, hắn phun trọc khí ra, tới Xuất Các lâu.
“Nào, mang lò đan của bổn quân tới đây!” Bạch Tiểu Thuần khẽ ho một cái, nói. Đám Lưu Lệ Triệu Long vội vàng chạy vào, đem theo năm mươi cái lò đan xếp thành vòng tròn xung quanh Bạch Tiểu Thuần.
Mấy ngày này, bọn họ đã quen với bộ dạng này của Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần rất hào phóng với họ, ban thưởng khá nhiều pháp bảo, đan dược, chiến công của hắn cứ tăng đều đều mỗi ngày, mà hắn lại chẳng phải kiểu người keo kiệt, nên đương nhiên là làm cho mọi người đều vui vẻ.
Nên đám Triệu Long cũng mặc kệ cho Bạch Tiểu Thuần thoải mái sai khiến mình.
Bạch Tiểu Thuần hài lòng gật đầu, vung tay mở nắp lò, dược thảo ào ào bay ra, chui vào các lò.
Bạch Tiểu Thuần bắt đầu chạy quanh, bỏ dược thảo, khống chế lửa, điều chỉnh nhiệt độ vân vân, một canh giờ sau, bắt đầu tập trung phong ấn lò.
“Không biết lần này sẽ nổ mấy cái.” Đám Triệu Long thì thào với nhau.
“Ta cá là trong vòng hai mươi cái!”
“Hôm qua nổ mười bảy cái, hôm nay ta cược hơn hai mươi!” cả đám lao xao, dạo gần đây, hôm nào họ cũng như thế. . .
Bạch Tiểu Thuần phong ấn lò xong thì phủi tay, mặc kệ không bận tâm tới đám lò nữa, đi về phòng.
Bốn canh giờ sau, một cái lò bắt đầu nghiến lên ken két, Bạch Lân như mọi ngày xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần kết thúc tu hành, đi ra đứng cạnh Bạch Lân.
“Bạch đại sư, khổ cực rồi.” Bạch Lân vừa cười vừa nói, càng nhìn Bạch Tiểu Thuần càng thấy thuận mắt.
“Không sao, tất cả vì Trường Thành!” Bạch Tiểu Thuần khí phách đáp trả, bộ dạng như cao nhân đắc đạo.
“Nhưng lão Bạch a, lò đan sắp hết rồi, dược thảo cũng sắp không còn đủ nữa, nhất là Địa Linh Căn, lần sau ngươi tới nhớ chuẩn bị nhiều hơn nhé.”
“Không vấn đề, ta sẽ về báo ngay!” Bạch Lân nhìn đám lò đan, mắt sáng rỡ, tiếng ken két bắt đầu không ngừng lan ra, hết lò này tới lò kia, mỗi khi có lò nào rực lên nứt ra, là Bạch Lân lại kích động thêm một phần, không tiếc dùng tu vi áp chế chúng xuống để tí nữa đem đi hết một lần thôi.
Số lượng lò nứt đã tăng lên tới hai mươi bảy, thấy không còn lò nào nứt nữa, Bạch Lân cười hỉ hả, phất tay áo, quấn hai mươi bảy lò đan, bay thẳng tới Trường Thành.
Bạch Tiểu Thuần lập tức đi theo để được xem uy lực nổ, để tiếp tục điều chỉnh phương thuốc..
Bạch Lân đi trước, hắn đi sau, cùng bay về phía Trường Thành, các tu sĩ trên đường nhìn thấy đều ào ào nhìn theo, ánh mắt phấn khởi và chờ mong.
Bạch Lân biết Bạch Tiểu Thuần cần phải tận mắt thấy lò đan tan vỡ, nên giảm tốc, đi cùng với Bạch Tiểu Thuần tới tường thành, hắn vung tay, hai mươi bảy lò đan bay tới hai mươi bảy vị trí khác nhau trên chiến trường.
Tu sĩ ngũ đại quân đoàn ồ lên hoan hô nhiệt liệt, thổ dân thì nghiến răng lùi lại, oan hồn thì tán loạn, bất chấp lệnh của luyện hồn sư.
Bạch Tiểu Thuần đắc ý lắm, bất chợt. . .
Mười quả cầu tròn tròn từ đằng sau đám oan hồn và thổ dân ở phía xa bay lên không.
Tốc độ của chúng rất nhanh, vừa bay vừa không ngừng to ra, chỉ sau mấy nhịp thở, chúng đã to tới hơn mười trượng, nhắm thẳng về phía những lò đan.
Khi tới gần, những quả cầu này há miệng ra như thú vật, hút những lò đan vào trong.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, người trên trường thành còn chưa kịp phản ứng, hai mươi bảy lò đan đã hoàn toàn biến mất!
Từ trong bụng mười con thú tròn vo kia vang lên tiếng ì ùng, bụng chúng to bành hẳn lên, mắt chúng đỏ rực, nhưng con nào cũng cố gắng mím chặt miệng không há ra.
Sau đó, những cái bụng to trướng kia nhanh chóng thu nhỏ lại, kích thước của mười con thú tròn cũng thu lại như cũ, chúng há miệng, phun ra. . . một luồng khói đen.
Làn khói bay ra không khí, từ từ tiêu tán. . .
Cả chiến trường im phăng phắc, tu sĩ trên tường thành trợn tròn mắt, Bạch Lân mắt lóe sát cơ, nhưng cố nhịn xuống.
Vì xung quanh mười con thú tròn vo kia hư không vẫn còn đang vặn vẹo, rõ ràng là có cường giả bảo vệ cho chúng, nếu Bạch Lân xông tới, nhất định sẽ bị đánh trả!
“Khốn kiếp!” Bạch Lân giận sôi, hắn biết mục đích của đối phương, bọn chúng muốn Thiên Nhân lão tổ Trần Hạ Sơn phải ra khỏi Trường Thành!
Để Man Hoang hạ sát thủ.
“Không ngờ chưa tới nửa năm, đã bị chúng nghĩ ra cách phá giải, loại thú kia rõ ràng đã bị cải tạo mà thành. . .” Bạch Lân thầm than, đám thổ dân ngoài tường thành hú lên sung sướng, cùng đám oan hồn lại ào ào nhào lên công kích.
Dưới sự phấn khởi, lần công kích này còn dữ dằn hơn trước đây gấp mấy lần.
Không còn ai để ý tới Bạch Tiểu Thuần nữa.
Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, nhịp hít thở tăng dần lên dồn dập, mắt đỏ vằn lên.
“Sao lại như thế, đó là thứ thú gì? ” Bạch Tiểu Thuần giận tới mức cả người run lên, trong lòng đau đớn.
“Không còn chiến công, không có thảo dược, lãng phí bao nhiêu thời gian và linh lực luyện dược của ta!” Bạch Tiểu Thuần phẫn uất hét lớn.
Cả người hắn bừng bừng lửa giận ngập trời.
“Các ngươi chờ đó cho ta, dám nuốt lò đan của Bạch Tiểu Thuần ta, các ngươi sẽ phải hối hận!”
Bạch Tiểu Thuần xoay người, chạy về Công Giáp các.
“Dám nuốt lò đan của ta, dám diệt đan dược của ta, chính là khiêu khích ta, đồ thú con, Bạch Tiểu Thuần chỉ trong nháy mắt, sẽ cho chúng mày tan thành mây khói!” Bạch Tiểu Thuần ào ào chạy về viện của mình.
“Triệu Long, Lưu Lệ, các ngươi không được cho bất kì ai vào làm phiền ta, ta muốn bế quan! !” Bạch Tiểu Thuần hét lớn, đóng cửa lại. Đám Triệu Long ngơ ngác nhìn nhau.
“Đã xảy ra chuyện gì?” ai nấy đều cảm thấy bất an.