Trong lầu, Bạch Tiểu Thuần dữ dằn lấy hỏa tinh ra, để đặt lò đan.
“Dám làm ta mất mặt trước mặt bao nhiêu người như thế, chết tiệt, Bạch Tiểu Thuần ta sợ trời sợ sét đánh, nhưng không sợ hung thú các ngươi!” Bạch Tiểu Thuần vung tay, dược thảo ồ ạt bay ra, bay vào các lò đan.
“Ta không tin ta không thu thập được lũ thú bụng bự các ngươi, dám nuốt lò đan của ta, diệt đan dược của ta, hại ta không còn chiến công, còn mất cả mặt mũi, chính là đánh vào mặt ta.” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng giận, điên cuồng mà luyện dược.
Đã rất lâu rồi hắn không nổi điên như vậy, hai tay như bay múa, mùi thuốc nhanh chóng bay ra.
Ba ngày trôi qua, ba ngày đó, Bạch Tiểu Thuần không hề bước chân ra khỏi lầu, mà ở trong phòng luyện đan, thi thoảng từ trong lại vang ra những tràng cười khủng khiếp.
“Dám chọc vào ta, ta sẽ cho các ngươi biết Bạch Tiểu Thuần ta lợi hại!”
“Hừ hừ, đan dược này uy lực còn chưa mạnh lắm, các ngươi chờ đó cho ta!”
Tiếng cười vang ra ngoài, đám Long Lưu Lệ đều hết hồn, cảm thấy Bạch Tiểu Thuần hình như không còn bình thường.
Bọn họ đã được nghe chuyện mấy hôm trước ở ngoài trường thành, hiểu vì sao Bạch Tiểu Thuần lại nổi giận như vậy.
“Dù phương pháp nổ lò bị đối phương phá giải, cũng không tới nỗi phải thành như thế chứ?” Mọi người nhìn nhau khó hiểu, chiều ngày thứ ba, đột nhiên cửa lầu bị mở ra, Bạch Tiểu Thuần tóc tai bù xù, mãnh liệt lao ra, cả người đã gầy hẳn đi.
“Triệu Long, đi nói với Bạch Lân, ta muốn Thiên Tùng Diệp, Thư Thú Hương, Hùng Thú Cốt, địa long căn… phải giao trong ngày hôm nay cho ta!” Bạch Tiểu Thuần một hơi nói ra hơn mười loại dược thảo, nói xong lại thụt trở vào trong lầu, đóng sầm cửa lại.
Triệu Long căng thẳng, chạy đi tìm Bạch Lân, không bao lâu sau đã trở về, mang theo những dược thảo Bạch Tiểu Thuần yêu cầu.
Cẩn thận gõ cửa phòng Bạch Tiểu Thuần, cửa phòng mở ra, dược thảo bị Bạch Tiểu Thuần ôm hết vào người, Triệu Long thuận thế nhìn vào phòng qua khe cửa, thấy trong phòng đầy sương mù màu hồng nhạt.
Bạch Tiểu Thuần ẩn hiện trong làn sương mù, cả người gầy nhom tiều tụy, nhưng mắt sáng rực yêu dị, ôm hết dược thảo vào xong, là đóng sầm cửa lại.
Thời gian tiếp tục trôi qua, sau hai ngày, đột nhiên, trưa hôm ấy, trên bầu trời bỗng xuất hiện những tia chớp, và sấm sét, đều nhắm thẳng vào Công Giáp các.
Các trận pháp đều rung lên, tiếng cười khàn khàn điên cuồng của Bạch Tiểu Thuần cũng từ trong lầu vọng ra, trên đầu thì sấm chớp, phối với tiếng cười khủng bố của Bạch Tiểu Thuần ở dưới đất khiến đám Triệu Long đều kinh hãi.
“Chuyện gì thế? !”
“Thế này… là chuyện gì vậy?”
Từ các khe hở của lầu, sương mù hồng hồng từ trong lầu nhè nhẹ chui ra ngoài, bao phủ cả lầu , sương mù này như có linh tính, vặn vẹo uốn éo như những con rắn nhỏ.
Đám Triệu Long kinh hoàng vội vàng lùi nhanh, khủng khiếp nhất là sau khi sương mù xuất hiện, vô số kiến ở trong Công Giáp Các đua nhau chen chúc bò ra, vẻ vội vàng muốn thoát nhanh khỏi khu vực này.
Phải biết ở Trường Thành rất hiếm khi nhìn thấy kiến, nhưng hiện giờ trên mặt đất toàn kiến là kiến, đông nghìn nghịt chen chúc với nhau, trong Công Giáp Các không ngừng vang lên những tiếng kinh hô.
“Á… cái gì thế này?!”
“Trên trời tự nhiên có lôi đình, sương mù từ đâu không biết, kiến thi nhau chạy nạn, sắp xảy ra đại sự gì a?!”
Tu sĩ trên trường thành và thổ dân ngoài xa cũng đều nhìn thấy dị tượng sấm chớp trên trời, ai cũng ngơ ngác nhìn, không biết trong trường thành đang xuất hiện vật khủng bố gì.
Đột nhiên bầu trời nổ vang, những tia chớp tụ lại thành một cột sét to tướng, ồ một cái từ trên trời xanh ào xuống, nện xuống Công Giáp các, phá vỡ trận pháp, bắn thẳng vào lầu của Bạch Tiểu Thuần.
Mặt đất rung chuyển, lầu sụp xuống hơn phân nửa, đám Triệu Long hốt hoảng nhìn vào trong lầu của Bạch Tiểu Thuần.
“Bạch Đại Sư… Hắn… Hắn có đúng là đang luyện dược không?”
Từ trong lầu, lại vang lên tiếng cười kinh khủng của Bạch Tiểu Thuần.
“Ha hah aha, Triệu Long, các ngươi đi lấy dược liệu giống lần trước, mang ba ngàn phần về đây cho ta!”
Triệu Long run lên, nhìn khu lầu bị sụp, chỗ ấy sương mù càng ngày càng đậm đặc, khó nhọc nuốt nước miếng nhìn quanh, thấy đám Lưu Lệ cũng mặt mày trắng bệch đứng ngơ ra thì nghiến răng, vọt đi.
Đến khi hắn trở về, Bạch Lân cũng đã tới.
“Tiểu Thuần, ngươi đừng xúc động…” Bạch Lân nhìn thấy sương mù nồng đậm màu hồng quấn quanh lầu, ngẩng đầu nhìn trời lại thấy lôi đình càng lúc càng tăng lên, thì vội vàng hô.
“Mặc kệ ta! Không phải chỉ là mấy con thú vật hay sao, lão tử có cả vạn cách xử lý thú vật, các ngươi cứ chờ đấy mà xem là được!” Sau một lúc lâu, trong sương mù truyền ra giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Bạch Tiểu Thuần.
“Triệu Long, ném dược thảo vào đây!” Bạch Tiểu Thuần rống to, Triệu Long không dám cãi lại, lập tức ném bao đồ vào trong sương mù.
Bạch Lân còn đang do dự không biết phải khuyên làm sao, thì trong sương mù đã vang lên một tiếng nổ, sương mù vốn màu hồng bỗng hóa thành màu đỏ, sấm chớp trên trời cũng nổ vang rền, những tia chớp thi nhau bắn xuống.
Như có cả một tấm lưới tia chớp to tướng phong tỏa cả trời xanh, ngay cả Bạch Lân cũng phải hít sâu vì sợ.
Đại quân Man Hoang đang công kích ngoài thành cũng khựng lại, đám thú dữ trở nên bất an, mắt đỏ rực nhìn vào trong trường thành, vẻ bồn chồn như chỉ cần một kích thích nhỏ là chúng sẽ trở nên điên cuồng.
“Tiểu Thuần, ngươi… Ngươi đừng kích động, chúng ta cũng đang nghĩ cách cản mấy con thú hình cầu kia, ngươi…” đám sương mù đỏ kia chẳng hiểu sao lại làm cho Bạch Lân thấy sởn cả gai ốc, cái này không liên quan gì tới tu vi, mà thuần túy là bản năng.
“Khỏi nói nhiều, Bạch Tiểu Thuần ta nhất định sẽ làm cho đám thú vật đó biết, lò đan của Bạch gia không phải là đồ ăn ngon của chúng nó!” Bạch Tiểu Thuần quát, hắn đang ngồi bên những lò đan đỏ rực, tóc tai rối tung, mặt mày tiều tụy hõm cả vào, nhưng ánh mắt lại rực lên hào quang dễ sợ.
Chung quanh hắn đặt rất nhiều chai thuốc, mấy hôm nay vì luyện dược, Bạch Tiểu Thuần đã không ngừng nuốt đan dược do hắn tự chế, để chống lại sự ăn mòn của sương mù hồng.
Có thể nói, Bạch Tiểu Thuần đã liều mạng!
Hô hấp của hắn không còn vững vàng, nhìn chằm chằm vào lò đan trước mặt, không ngừng ném dược thảo vào, những lò đan không ngừng rung lên, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, hai tay nâng lên, đập mạnh một cái.
Oanh một tiếng, bảy tám cái lò đan đều nứt ra, sương mù đỏ xung quanh theo những khe nứt ào ào chui hết vào trong những lò đan!
Bạch Tiểu Thuần cười vang như người điên.
“Đám thú bụng to kia, lần này hãy xem Bạch Tiểu Thuần ta chuẩn bị đại lễ cho các ngươi, ta xem các ngươi sau này còn dám nuốt lò đan của ta nữa hay không!”
“Cho các ngươi biết, đây chính là đan dược chí cao vô thượng, trời đất tuyệt luân, tất cả hung thú bất kể cao thấp, đều phải nghe mà biến sắc, thần quỷ hoảng sợ, vạn linh cũng phải hoảng sợ theo… Phát Tình Đan!”