So với ngũ đại quân đoàn so sánh, trăm bộ lạc của Man Hoang nhìn thì rất đông, nhưng cơ bản là chia rẽ rời rạc, không đủ sức làm rung chuyển ngũ đại quân đoàn.
Vốn ngũ đại quân đoàn không chiến đấu thuận lợi như thế, vì các trận chiến từ trước nay, họ luôn bị biển oan hồn kia làm cho đau đầu.
Biển oan hồn công kích thường làm khựng lại sự lan tỏa của màn sáng trận pháp, thậm chí đôi khi còn làm cho màn sáng bị nứt vỡ.
Một oan hồn chẳng là gì với trận pháp, nhưng nếu số lượng quá nhiều, thì đương nhiên lực công kích và khả năng gây tổn thương cho trận pháp sẽ thay đổi.
Nhưng bây giờ, mỗi khi hồn triều vừa mới tới gần, lập tức có một viên Tụ Hồn Đan được ném ra, khiến cho cả một khu vực rộng oan hồn trở nên trống rỗng, vừa tiêu diệt oan hồn, vừa tạo thành thương tổn và ảnh hưởng cho thổ dân.
Khiến cả đại quân Man Hoang như bị bóp cổ, đành phải lùi lại.
“Chết tiệt, sao lại nhiều như vậy! ! !”
“Không thể nào, Trường Thành không phải chỉ có lò đan nổ hay sao?!”
“Đó là đan dược gì, hồi trước ta nhớ hình như có xuất hiện qua một lần, nhưng mà chỉ có một viên thôi, sao bây giờ, khốn kiếp, bọn chúng ném ra ít nhất cả hơn vạn viên rồi!”
“Cái này còn thế nào đánh! !”
Các tù trưởng giận sôi gan, các hồn tu cũng phải nhíu mày.
Còn các luyện hồn sư cao quý, bọn họ chỉ có trăm người, mà phải toàn lực điều khiển cả biển oan hồn vừa nhiều vừa đang bất an, phải nói rằng rất là gian nan.
“Đều là do tên Bạch Tiểu Thuần kia làm ra! !”
“Đáng chết, chưa trừ được tên đó, Man Hoang sẽ còn phải tổn thất cực lớn! !” những đôi mắt đầy giận dữ và thù hận của các đại tù trưởng và hồn tu bắn thẳng lên trường thành.
Bạch Tiểu Thuần lùi lại mấy bước, hắn sợ mình lại bị ám sát giống như lần trước, để ý nhìn đám Triệu Long.
So với tu sĩ ngũ đại quân đoàn tu sĩ, đám Triệu Long ở trên chiến trường vốn lẽ ra không có ý nghĩa gì, chỉ dễ làm người ta chú ý vì họ mặc giáp quá dày, thế nhưng khi họ ra tay, thế lại như chẻ tre, mỗi khi gặp nguy hiểm là lập tức ném ra Tụ Hồn Đan, số lượng nhiều không đếm xuể, khiến tu sĩ xung quanh đều phải nhìn mà hâm mộ.
Cái này chưa tính cái gì, nếu gặp phải tình huống nguy hiểm hơn, đám người này còn không chút do dự ném ra pháp bảo cho chúng tự bạo mà không chút đau lòng xót của, khiến không ít Thiên phu trưởng cũng phải chú ý tới.
“Là thủ hạ của ai vậy? !”
“Trời ạ, bọn họ có bao nhiêu Tụ Hồn Đan, sao nhiều như vậy? !”
“Còn pháp bảo nữa, ta thấy bọn họ cho tự bạo năm sáu món rồi, món nào cũng đắt tiền lắm đó!”
“Cái đó có là gì, nhìn trên người bọn họ xem, mỗi người ít nhất mặc tới năm sáu cái hộ giáp a, dù thổ dân cự nhân có tự bạo, họ cũng không sao cả!”
Đám hơn trăm người Triệu Long xông vào chiến trường, tận lực giết chóc, số lượng oan hồn và thổ dân họ giết được vượt qua các tu sĩ bình thường rất nhiều.
Những nơi họ đi qua, thế không thể đỡ, rất là cường hãn.
“Cố lên!” Bạch Tiểu Thuần rất là vui vẻ hô, chỉ chỉ đám Triệu Long, tự hào khoe.
“Họ là thủ hạ của ta đó! Thế nào, lợi hại không?”
Tu sĩ bảo vệ trên trường thành đều im lặng nhìn đám Triệu Long, trong lòng vừa cảm khái vừa hâm mộ.
“Người của Bác Bì quân đã trở thành sở hữu riêng của Bạch đại sư rồi…”
Bỗng từ trong Man Hoang xa xa vang lên tiếng sấm, đám Bạch Lân hoảng hốt, ở phương xa, từ trong mây mù, xuất hiện một con sông dài!
Dòng sông này rất rộng, nước sông đen kịt, bên trong là hằng hà sa số oan hồn, các oan hồn đều đang vẫy vùng muốn vượt ra khỏi dòng sông, nhưng không ra được, bị dòng sông cuốn đi.
“Minh Hà!” một người kinh hô, Bạch Tiểu Thuần vội lùi lại thêm một khúc nữa, trợn mắt mà nhìn Minh Hà đang biến ảo trên bầu trời. Minh Hà vốn đang chảy xuôi, bỗng trên trời cao, bên cạnh Minh Hà, xuất hiện một bàn tay lớn.
Bàn tay này là hư ảo, nhưng uy áp khi nó xuất hiện khiến trận pháp của Trường Thành phải run rẩy, Trần Hạ Thiên đang đánh giết với nữ tử áo đỏ trên trời cũng phải biến sắc.
Bàn tay vung lên, chặt xuống Minh Hà, tạo nên một tiếng nổ kinh thiên.
Rầm rầm rầm!
Dòng Minh Hà bị chém chặn một lỗ hổng, đầu nhánh sông chỗ bị chém đổi hướng, hướng thẳng về phía Trường Thành!
Lỗ hổng trên Minh Hà nhanh chóng khép lại, trong quá trình đó, oan hồn trong sông đã theo Minh Hà trôi tới màn sáng trận pháp của Trường Thành.
Những cự nhân thổ dân trên đường nào không né kịp, bị nước Minh Hà chạm phải, thân thể đều tức khắc bị tan ra, trở thành một phần của Minh Hà.
Nói thì chậm, diễn thì nhanh, chỉ sau vài hít thở, nước Minh Hà đã va vào màn sáng trường thành.
Màn sáng rung lên, mỏng hẳn đi trông thấy!
Màn sáng không thể không co lại, tu sĩ vội vàng lùi về.
Bạch Lân gào lên.
“Tất cả mọi người, ném Tụ Hồn Đan, ta không tin không giết được đám oan hồn này!”
Trong chớp mắt, bao nhiêu là Tụ Hồn Đan rào rào bay ra, rơi vào trong Minh Hà, đan dược ngay lập tức bị tan ra nhưng vì chúng là nhằm vào hồn thể, nên dù đã bị tan chảy, uy lực vẫn tràn ra nhất định.
Điểm chính là số lượng Tụ Hồn Đan, lại cùng lúc, khiến tạo nên những vòng xoáy bên trong Minh Hà!
Tất cả oan hồn gần vòng xoáy đều bị hút vào, và vì số lượng vòng xoáy quá nhiều, chúng nhập vào với nhau, khiến vòng xoáy càng lúc càng lớn.
Sau đó, vòng xoáy sụp đổ!
Một lực trùng kích cực mạnh từ vòng xoáy tỏa mạnh ra chung quanh, nước Minh Hà bắn văng tung tóe, những tiếng kêu thê lương không ngừng vang lên.
Minh Hà tứ tán, lỗ hổng Minh Hà trên bầu trời cũng đã liền lại, hình như bàn tay to chỉ đủ sức đánh ra một kích đó mà thôi, nên sau đó, Minh Hà lại từ từ biến mất trên bầu trời, mang theo một tiếng thở dài tiếc nuối.
Trên chiến trường, oan hồn đã chết cực nhiều, cơ hồ trở nên trống trải, đám còn lại thì hoảng sợ run rẩy, luyện hồn sư cũng không điều khiển được nữa, còn bắt đầu bị chúng cắn trả, đào tẩu tứ tán.
Đây là cơ hội tốt đối với ngũ đại quân đoàn, đám Bạch Lân không chút chần chờ lập tức triển khai phản sát, màn sáng lại tràn ra, dẫn các tu sĩ đuổi theo, tàn sát.
Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, hắn không ngờ Tụ Hồn Đan của mình lại có uy lực tới như vậy.
“Kỳ quái, sao lại có uy lực lớn như vậy a…” Bạch Tiểu Thuần mở to mắt mà nhìn, thấy các nhân vật đầu lĩnh của cự nhân thổ dân đều nhìn về phía hắn đầy thù hận, nếu ánh mắt có thể giết người, hắn hẳn đã bị phanh thây xé xác, xương cốt cũng chẳng còn.
“Cái này…” Lần đầu tiên đấu mắt với người mà Bạch Tiểu Thuần chột dạ, cảm thấy ở chỗ này quá nguy hiểm, đáy lòng phát sầu, lập trường khác nhau mà, hắn biết làm sao…