– Xong rồi, chúng đến!
Lúc này còn có mười mấy cái mũ cười vang, chúng bay thẳng về phía ba người Bạch Tiểu Thuần, ba người không có đường lui, trong lúc nguy cơ trước mắt thân thể Bạch Tiểu Thuần căng cứng, hắn nâng tay phải ném cả ngàn tấm phù lục về phía Trần Giác.
– Chính ngươi chạy trốn để khỏi chết đi!
Bạch Tiểu Thuần kêu to, hắn lao, lúc này thân thể hắn kêu đùng đùng, trong chớp mắt lại có hơn mười bộ khôi giáp xuất hiện và cả vạn phù lục tỏa sáng, cực kỳ chói mắt, sau đó hàn khí bộc phát quanh người, hàn khí trải rộng bốn phía sau đó hắn biến mất, lúc xuất hiện đã ở nơi xa, hắn vừa bay đi cực nhanh, sau lưng hắn có bảy tám cái mũ đuổi theo.
Trần Giác cắn răng một cái, hắn dán phù lục Bạch Tiểu Thuần cho hắn lên người, tu vi bộc phát, hắn liều mạng thi triển pháp thuật bay nhanh về phía trước, chung quanh người hắn có năm sáu cái mũ đuổi theo.
Chu Nhất Tinh há hốc mồm, hắn sắp khóc thét lên, hắn cảm thấy không công bình… Chỉ có bảy tám cái mũ đuổi theo Bạch Tiểu Thuần, năm sáu cái truy kích Trần Giác năm, hắn lưu lại nơi này, có hơn mười mấy cái đang nhìn chằm chằm vào hắn… Số lượng mũ còn nhiều gấp vài lần so với Bạch Tiểu Thuần cùng Trần Giác.
– Tại sao có thể như vậy!
Sắc mặt Chu Nhất Tinh tái nhợt, hắn kêu lên đầy thảm thiết, hắn cắn răng hạ quyết tâm, vết ngấn trên mi tâm tỏa sáng, hào quang bao phủ tám phương, lúc hào quang vừa xuất hiện hắn đã vượt qua mấy chục cái mũ.
Đám mũ xuyên thấu qua hào quang nhưng không tìm được Chu Nhất Tinh, lúc hào quang biến mất, thân ảnh Chu Nhất Tinh cũng không còn.
Những cái mũ này không ngừng tìm kiếm khắp bốn phía, cũng không tìm được, vì vậy chúng tạo thành đàn vừa hát ca dao vừa tiến lên…
Trong khu vực khác của mê cung, một đám hào quang đột nhiên xuất hiện, thân thể Chu Nhất Tinh lảo đảo đứng tại đó và phun máu tươi, sắc mặt trắng như tờ giấy, vết ngấn trên mi tâm hắn ảm đạm không ít.
– Đáng chết, lại ép ta dùng tinh ngấn chi lực của gia tộc!
Chu Nhất Tinh nghiến răng nghiến lợi, nghĩ tới những cái mũ ma quỷ quái dị kia, nội tâm hắn còn sợ hãi, hắn quan sát chung quanh không thấy cái mũ nào liền thở ra một hơi.
– Đoạt cửu sắc hỏa của ta, còn muốn cướp bảo cung… Người này… Hàn khí… Thân thể cường đại… Đáng chết, tại sao hắn lại tương tự Bạch Tiểu Thuần như thế?
Chu Nhất Tinh nhớ lại trận chiến lúc trước, kết hợp tình báo Bạch Tiểu Thuần mà hắn biết, hắn đã tập trung thân phận Bạch Tiểu Thuần nhưng không dám xác định, hắn suy nghĩ cẩn thận lại nắm chắc sáu bảy phần.
– Nếu hắn là Bạch Tiểu Thuần, lại có thể cải biến khí tức… Trên người kẻ này chắc chắn có bảo vật! Đáng chết, vừa rồi ta mới truyền tống nên mất phương hướng đường nhỏ lúc trước, lại phải dò đường lần nữa.
Chu Nhất Tinh thở dài, hắn cất bước đi xa.
Tại khu vực cái mũ xuất hiện, ba người Bạch Tiểu Thuần không ngừng bỏ chạy ra chung quanh, tại một khu vực trống trải chỉ còn lại hơn mười thi thể các hồn tu.
Đầu những hồn tu này thủng một lỗ lớn, những thứ bên trong không còn.
Những gương mặt ở vách tường chung quanh thở ra một hơi, lúc này chúng không ngừng nghị luận giống như rất sợ hãi.
– Rốt cục đi rồi, mũ đỏ đi, ha ha.
– Hôm nay mũ đỏ rất khác thường, chúng không tới khi dễ chúng ta.
– Đúng thế, rất khác thường ah, không đúng ah…
Vào lúc đám gương mặt đang hào hứng bừng bừng nói chuyện với nhau, đột nhiên sắc mặt bọn chúng biến hóa, cả đám mở to mắt nhìn chằm chằm một hướng, chúng há to miệng giống như có ai đó bóp cổ, trong mắt xuất hiện thần thái sợ hãi còn hơn cả lúc nhìn thấy đám mũ đỏ.
Tại khu vực ánh mắt chúng nhìn, hư vô nơi đó vặn vẹo, một thân ảnh mơ hồ dần dần rõ ràng, đó là một người con gái với mái tóc dài, dung nhan kiều mỵ nhưng không biết tại sao trên người nàng xuất hiện khí chất kỳ lạ.
– Thật nhiều người nha… Tiểu ca ca cũng tới đây.
Cô gái che miệng cười cười, đôi mắt híp lại như trăng lưỡi liềm, nàng lúc này xinh đẹp hơn không ít, hết lần này tới lần khác khí chất quái dị càng đậm.
Bởi vì trong đôi mắt của nàng còn có đồng tử khác, dường như hai đồng tử trọng điệp lên nhau vô cùng quỷ dị… Cảnh tượng này làm nhiều người sợ hãi không nói thành lời.
Nếu như Bạch Tiểu Thuần còn ở nơi đây, hắn sẽ nhận ra cô gái này là ai… Chính là Công Tôn Uyển Nhi!
Bạch Tiểu Thuần hiện tại đang liều mạng chạy như điên, sau lưng hắn có sáu bảy cái mũ đuổi theo, trên đường đi Bạch Tiểu Thuần đã thử phản kích, mặc dù Bạch Tiểu Thuần sử dụng bất cứ pháp thuật gì tấn công đám mũ cũng không có tác dụng, càng như vậy Bạch Tiểu Thuần càng khẩn trương, cho dù hắn thi triển tốc độ cực hạn đi chăng nữa, đám mũ vẫn đuổi sát phía sau.
– Đuổi theo ta làm cái gì… Ta… Đầu ta không thể ăn.
Bạch Tiểu Thuần cực kỳ sợ hãi, hai tay che đỉnh đầu, trên đường hắn chạy như điên, cũng may đoạn đường này gặp không ít hồn tu và thổ dân Man Hoang, dường như đám mũ này không nhất định phải ăn Bạch Tiểu Thuần, dần dần cũng bị đám người khác hấp dẫn, hơn nữa tốc độ Bạch Tiểu Thuần quá nhanh, dần dần cũng bỏ rơi đám mũ.
Phát hiện sau lưng không còn đám mũ truy kích, Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi, đám mũ vừa rồi quá quỷ dị, nội tâm hắn còn sợ hãi, hắn cân nhắc đám mũ không còn truy kích mình, mà lại đi truy kích người khác, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy buồn bực.
– Chẳng lẽ đầu ta thật sự không thể ăn?
Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm một câu, hắn nhanh chóng ném suy nghĩ này ra khỏi đầu, hắn tìm một nơi không có người sau đó do dự một chút, hắn phất tay tạo ra sương mù che đậy bốn phương, hắn lại sử dụng hàn khí phong tỏa chung quanh, lúc này mới liếm liếm bờ môi lấy cửu sắc hỏa ra khỏi túi trữ vật.
Sau khi cẩn thận xóa đóng băng, hắn cầm cửu sắc hỏa, ánh mắt vô cùng kích động, mặc dù hỏa diễm ảm đạm không ít nhưng cuối cùng vẫn là cửu sắc hỏa, Bạch Tiểu Thuần cầm trong tay, cảm nhận lực lượng vô cùng kinh người bên trong, hồi tưởng lại những việc xảy ra lúc trước, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy tất cả đều đáng giá.
– Cửu sắc hỏa bất phàm, nếu không phải nó không có cung cấp khác, sợ rằng hàn khí của ta cũng không thể phong ấn nó được.
– Có hỏa diễm này, Vĩnh Dạ Tán của ta có thể luyện linh lần thứ chín…
– Một khi luyện linh chín lần, uy lực của nó càng lớn, năng lực bảo vệ tính mạng của ta cũng tăng nhiều.
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền quan sát chung quanh, lập tức mang Quy Văn Oa và Vĩnh Dạ Tán ra ngoài, bắt đầu quá trình luyện linh.
– Nơi này là mê cung, không biết lực lượng thiên địa đầy đủ hay không,…
Bạch Tiểu Thuần do dự một lúc, ngày đó trước khi theo ba vạn người tới đây, hắn đã luyện linh trong Trường thành, lúc đó hắn cảm giác lực lượng thiên đị rất thưa thớt, luyện linh hơi bất ổn.
Vừa vặn có Quy Văn Oa thần kỳ nên miễn cưỡng luyện linh thành công, lúc này chẳng những cửu sắc hỏa ảm đạm, lại còn ở trong mê cung, Bạch Tiểu Thuần do dự một lúc vẫn quyết định luyện linh.
– Vì gia tăng khả năng bảo vệ tính mạng, đáng giá nếm thử một chút, nếu thất bại cũng là chuyện không có biện pháp.
Vì mạng nhỏ của mình, Bạch Tiểu Thuần là người keo kiệt cũng trở nên quyết đoán, bắt đầu luyện linh.
Khi cửu sắc hỏa bị Quy Văn Oa hấp thu, vân lạc trên Quy Văn Oa bắt đầu tỏa sáng chói mắt, Bạch Tiểu Thuần hơi khẩn trương nhìn chằm chằm vào, sau khi tất cả vân lạc sáng lên, tinh thần hắn rung động, vội vàng ném Vĩnh Dạ Tán vào trong Quy Văn Oa.
Vào lúc ném Vĩnh Dạ Tán vào trong, Quy Văn Oa rung động mạnh và tỏa sáng, lực lượng kỳ dị trong Quy Văn Oa rót thẳng vào trong Vĩnh Dạ Tán, sau đó ngưng tụ thành ngân vân thứ chín trên pháp bảo.
Lúc ngân vân thứ chín xuất hiện, Vĩnh Dạ Tán run run, Bạch Tiểu Thuần ẩn ẩn nghe được bên trong pháp bảo đang phát ra tiếng gào thét sung sướng.
Rất nhanh, Quy Văn Oa bình tĩnh trở lại, tất cả khôi phục như thường, Bạch Tiểu Thuần sững sờ.
– Thành công? Ta chưa cảm nhận được lực lượng thiên địa rót vào mà?
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, cầm lấy Vĩnh Dạ Tán sau đó quan sát một lúc, phát hiện đã luyện linh thành công.
Hắn kinh ngạc nhìn Quy Văn Oa, lại nhìn Vĩnh Dạ Tán, lúc trước hắn luyện linh đều dẫn động lực lượng thiên địa, tại sao lần này không xuất hiện?
Nhớ lại không có tình huống gì khác biệt, bỗng nhiên ánh mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên.
– Là hỏa diễm khác nhau!
– Lúc trước ta luyện linh chỉ dùng tài liệu đa sắc hỏa, sau khi dẫn đốt tạo thành đa sắc hỏa, lần này là trực tiếp sử dụng đa sắc hỏa… Hơn nữa hỏa diễm thuộc về Man Hoang…
Bạch Tiểu Thuần hơi suy nghĩ, liên tưởng đến hồn tu Man Hoang, nhất là Luyện Hồn Sư, trên người bọn họ có nhiều pháp bảo luyện linh như thế, hắn ẩn ẩn cảm giác được một chút manh mối.
– Có lẽ t Man Hoang luyện linh không cần lực lượng thiên địa, nếu không nơi này có lực lượng thiên địa yếu ớt như vậy, làm sao có thể xuất hiện nhiều pháp bảo luyện linh như thế?
Bạch Tiểu Thuần suy tư nửa ngày, biết rõ mê cung tràn ngập nguy cơ, không cho phép hắn phân tâm quá nhiều, vì vậy hắn áp chế vui sướng vào đáy lòng, chờ sương mù và hàn khí biến mất, hắn lại bắt đầu đi trong mê cung.
Lại trôi qua hai ngày, Bạch Tiểu Thuần chú ý cẩn thận cho nên không gặp phải những thứ quái dị như cái mũ, hắn dần dần phát hiện cho dù tu sĩ Trường thành hay là hồn tu Man Hoang… Dường như số lượng giảm đi không ít.
– Mấy ngày trước ta gặp hơn mười người… Hiện tại ta một ngày gặp năm ba người là nhiều, số lượng giảm nhiều…
Bạch Tiểu Thuần nhìn vách tường chung quanh, hắn có cảm giác nguy hiểm rất mạnh, mê cung giống như cái miệng lớn cắn nuốt tất cả mọi người.
Bạch Tiểu Thuần sợ hãi quan sát chung quanh.
– Không được, ta phải tìm được lối ra!
– Nhưng nơi này mọi thứ đều giống nhau, lối ra ở đâu…
Bạch Tiểu Thuần sầu mi khổ kiểm, hắn thử dùng một ít biện pháp như đánh dấu ký hiệu nhưng không có tác dụng gì.
Cuối cùng hắn dùng biện pháp rất đần, đó là nhìn chằm chằm vào vách tường bên phải và chậm rãi tiến lên phía trước, thời gian ba ngày trôi qua, Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình đã chóng mặt, vẻ mặt đau khổ, lúc hắn đi qua một góc rẽ, bỗng nhiên da đầu hắn tê dại.
Cảm giác âm trầm bao phủ thân thể hắn, âm trầm hóa thành băng hàn, hắn ngừng thở nhìn chằm chằm phía trước, hắn cẩn thận lui ra sau sợ gây ra cái gì đó chú ý.
Trước mặt hắn không có mũ đỏ mũ xanh, nơi đó là khu vực giống như quảng trường, nơi đó kết nối với bốn phía, trên quảng trường có hai cây nến cực lớn đang thiêu đốt.
Ngọn nến có hỏa diễm màu xanh, cả quảng trường đều bị màu xanh bao phủ.
Chính giữa hai cây có đặt một cái mâm lớn, trong cái mâm có đồ vật chồng chất như núi, đó là vô số… Huyết màn thầu!
Mỗi một huyết màn thầu đều đỏ tươi như máu, ai nhìn thấy cũng cả kinh, giống như chúng bị ngâm trong máu mới lấy ra ngoài… Đây không phải là chuyện quỷ dị nhất, da đầu Bạch Tiểu Thuần sắp căng nứt ra, có mấy trăm người đang ở trong quảng trường.
Mấy trăm người này có tu sĩ Trường thành, có hồn tu và thổ dân Man Hoang, thậm chí có cả Luyện Hồn Sư… Những người này đứng đó không nhúc nhích, thần sắc mê man nhìn chằm chằm vào huyết màn thầu, không có người nào nói chuyện, trong quảng trường chỉ có âm thanh hít thở ồ ồ mà thôi.
Trong huyết màn thầu có hương khí nồng nặc lan tỏa ra chung quanh, hương khí cũng xông vào mũi Bạch Tiểu Thuần, hương khí kia rất ngọt ngào, sau khi xam nhập vào trong cơ thể lại hóa thành mùi thi thể thối rửa.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, loại chuyện này không quan hệ tu vi, hắn nhìn thấy trong mấy trăm người kia có cả tu sĩ Nguyên Anh, chính điểm này mới làm hắn khiếp sợ nhất.
Lúc hắn muốn lui bước đi con đường khác, đột nhiên hắn dừng bước nhìn chằm chằm vào mấy thân ảnh trong mấy trăm người đang đứng ở quảng trường.
– Triệu Long… Thần Toán Tử…
Bạch Tiểu Thuần xoắn xuýt, hắn nhìn thấy trong mấy trăm người kia có hai người Triệu Long cùng Thần Toán Tử, hai người bọn họ cũng giống những người khác, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào huyết màn thầu, trong sắc mặt mang theo điên cuồng và dữ tợn.
Bạch Tiểu Thuần đứng đó, nội tâm giãy dụa.
– Dù thế nào Triệu Long cũng theo ta nhiều năm… Hắn trung thành và tận tâm với ta… Lúc ở ngoài mê cung, ta nhìn thấy hắn muốn lao tới giúp ta…
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, mâu thuẫn và giãy dụa, ánh mắt hắn xuất hiện tơ máu.
– Thần Toán Tử là người hộ đạo của ta, cùng đi vào Tinh Không Đạo Cực Tông… Lại bị ta gọi vào trong quân, có thể nói kiếp nạn của hắn là do ta gây nên…
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần do dự sau đó hô hấp dồn dập, trong mắt xuất hiện nhiều tơ máu hơn trước… Hắn cũng sợ hãi… Hắn có sợ tử vong không thể diễn tả thành lời.
Nhất là trong quảng trường này cất giấu hung hiểm lớn lao, nếu hắn rời đi có lẽ có thể tránh được, nếu hắn bước vào, chỉ sợ ngay cả hắn cũng lâm vào kiếp nạn.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần vô cùng do dự, hắn như hóa thành hai người, một người nói cho hắn biết nên đi cứu, một còn lại nói hắn nên chayj đi.
Bạch Tiểu Thuần lại nhớ tới sơn mạch Lạc Trần năm xưa, mặc dù tình huống khác nhau nhưng bản chất không khác nhau.
Lúc Bạch Tiểu Thuần xoắn xuýt, bỗng nhiên hai ngọn núi trên quảng trường thiêu đốt mạnh hơn, hỏa diễm lay động rất mạnh… Mấy trăm người trên quảng trường gào thét điên cuồng, bọn họ lao về phía huyết màn thầu như, dười như trong mắt bọn họ đó không phải huyết màn thầu, mà là đan dược tăng tu vi hoặc là thứ giúp trường sinh, tóm lại đây là đại tạo hóa!
Trong nháy mắt mấy trăm người cùng lao về phía trước, sau đó là chém giết cướp đoạt huyết màn thầu, những người cướp được huyết màn thầu liền kích động và vui sướng nhét vào miệng, không ngừng gặm cắn và cười như điên.
Những người không cướp được liền gào lên giận dữ, thậm chí ra tay chém giết cướp đoạt của nhau, trong thời gian ngắn quảng trường đại loạn, thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy không nhỏ, trong mắt mang theo sợ hãi và nổi gai ốc toàn thân.
Bởi vì hắn nhìn thấy cảnh tượng khác với những người trong quảng trường, hắn nhìn thấy những người kia không phải đang ăn huyết màn thầu, ban đầu hắn cho rằng huyết màn thầu là tồn tại chân thật, không phải ai trong mấy trăm người kia cũng cướp được huyết màn thầu.