Chương 547: Suỵt…

Suỵt...

Chu Nhất Tinh nghẹn ngào kinh hoàng, thân thể run rẩy, tròng mắt suýt rớt ra ngoài, hắn hô hấp ồ ồ, cảm giác nguy cơ bao phủ toàn thân, hắn thật sự không dám tin vào mắt mình, hắn sợ hãi không gì sánh kịp, hắn lập tức vận dụng vết ngấn trên trán, thúc dục lực lượng truyền tống.

– Chu Nhất Tinh, ngươi muốn chết!

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ thẫm, sát ý ngập trời, hắn têến lên phía trước một bước.

Một bước này như nện vào nội tâm Chu Nhất Tinh, thân thể Chu Nhất Tinh run rẩy, hắn hét lớn một tiếng, ngay cả mũi tên luyện linh mời một lần không giết được đối thủ, Chu Nhất Tinh hắn dựa vào cái gì giết được Bạch Tiểu Thâần chứ, đầu óc Chu Nhất Tinh nổ vang, hắn không kịp suy nghĩ quá nhiều, hắn vỗ vào vết ngấn trên mi tâm, hào quang sáng ngời bao phủ toàn thân, hắn bị truyền tống tới khu vực khác.

Hắn không dám không chạy, vừa nghĩ tới thân ảnh Bạch Tiểu Thuần thì tâm thần hắn rung chuyển mạnh.

Lúc Chu Nhất Tinh biến mất, Bạch Tiểu Thuần lại phun máu tươi, lúc phun máu tươi xong đã nhìn thấy Chu Nhất Tinh càng quyết đoán bỏ chạy, Bạch Tiểu Thuần sững sờ.

– Tại sao lại nhanh như vậy, ta còn chưa phun máu xong…

Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, lúc này hắn nhìn ra Chu Nhất Tinh muốn chạy trốn, cảm nhận vết ngấn trên mi tâm đối phương có lực lượng truyền tống, vì vậy hắn tương kế tựu kế, ý định để Chu Nhất Tinh nhìn thấy mình yếu thế, dụ đối phương vào bẫy của mình, bản thân mình phun máu tươi cho hắn xem, càng như vậy Chu Nhất Tinh càng yên tâm buông tha truyền tống.

Như thế mình có thể yên tâm diệt sát đối thủ, không ngờ Chu Nhất Tinh lại sợ mình phun máu tươi xong sẽ tấn công hắn, cho nên quyết đoán chạy trốn.

Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn lấy một viên Thần Khư Đan ra nuốt vào, cảm nhận linh lực bao phủ toàn thân, thương thế khôi phục nhanh chóng, hắn nhìn mũi tên trong tay và cười to.

– Chu Nhất Tinh, nói thật ta cũng không muốn giết ngươi, mỗi lần đều cho tặng bảo bối cho ta, cửu sắc hỏa, mũi tên luyện linh mười một lần, ha ha… Còn có thanh đại cung kia nữa.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây tâm tâần phấn chấn, nhớ lại chuyện ban nãy vẫn còn sợ hãi.

Uy lực mũi tên luyện linh mười một lần vô cùng to lớn, hắn cũng phải khiếp sợ, nếu không phải hắn dùng Thông Thiên pháp nhãn tranh thủ thời gian, lại dùng Quy Văn Oa ngăn cản nhuệ khí mũi tên, sợ là mũi tên đã bắn mình hình thần câu diệt, càng đừng bàn cướp tới tay.

– Cái thanh kia cung tốt…

Bạch Tiểu Thuần liếm liếm bờ môi, càng nghĩ càng động tâm, cảm thấy mình diễn kịch quá lộ liễu, nếu không tại sao dọa phúc tinh chạy đi?

– Sau này không nên gọi người ta là đại tinh tinh, đây là phúc tinh nha, đáng tiếc, mê cung này quá lớn, có lẽ sau này khó gặp lại hắn.

Bạch Tiểu Thuần thở dài, đôi mắt rất chờ mong được gặp lại Chu Nhất Tinh.

Hắn cảm khái một phen, hắn cầm mũi tên luyện linh mười một lần ra xem xét, càng quan sát tâm thần càng rung động, mũi tên này là vật phi phàm, có thể chuyển hóa giữa hư ảo và thực chất không nói, Bạch Tiểu Thuần quan sát thời gian dài, thậm chí hắn có cảm giác linh hồn của mình sắp bị hút vào bên trong.

– Rốt cuộc bản thân mũi tên bất phàm hay là… Luyện linh mười một lần mới hình thành biến hóa?

Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, hắn nhớ Thiên Giác Kiếm của Nghịch Hà Tông, thanh kiếm này cũng được luyện linh mười lần, nếu sau khi luyện linh mười một lần sinh ra biến hóa thần kỳ, như vậy một khi Thiên Giác Kiếm lại luyện linh thành công một lần nữa, nó chắc chắn biến thành chí bảo phi phàm.

– Thứ tốt.

Bạch Tiểu Thuần vội vàng thu mũi tên vào trong túi trữ vật, hắn cảm thấy mỹ mãn và tinh thần hăng hái, cảm giác chuyến vào mê cung lần này có thu hoạch không nhỏ.
– Hừ hừ, nhìn khắp mê cung này có ai giàu hơn ta, Thiên Nhân thì như thế nào, Bạch Tiểu Thuần lấy đồ vật trong túi ra, ngay cả Thiên Nhân cũng phải há hốc mồm!

Bạch Tiểu Thuần rất tự tin, sau khi đắc ý một phen liền nghĩ tới mấy ngày qua mình không tìm được lôi ra mê cung, trong mê cung xảy ra nhiều việc quỷ dị, thân thể hắn cứng đờ, những đắc ý vừa rồi biến mất, hắn lập tức nhắc nhở bản thân mình phải cẩn thận mới được.

– Nhiều tài phú hơn nữa cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.

Bạch Tiểu Thuần co đầu rụt cổ, cảnh giác nhìn bốn phía, hắn cẩn thận tiến lên phía trước.

Trong thông đạo mê cung cách Bạch Tiểu Thuần không xa, một tia tinh quang xuất hiện, Chu Nhất Tinh chật vật bước ra ngoài, vừa mới hiện thân liền phun vài ngụm máu tươi.

Sau khi phun máu tươi, vết ngấn trên mi tâm hắn sắp sụp đổ, thậm chí có thể nhìn thấy dấu vết rạn nứt nổi rõ, phát giác vết ngấn của mình ảm đạm, Chu Nhất Tinh khóc không ra nước mắt.

– Bạch Tiểu Thuần, tất cả đều tại ngươi!

Sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể run rẩy, trong mắt mang theo tức giận.

– Cửu sắc hỏa, Hỏa Hồn Tiễn của ta, Bạch Tiểu Thuần đáng chết Nếu không phải vì ngươi, ta cũng không tiến vào mê cung đáng chết này!

Chu Nhất Tinh sắp phát điên, hắn có thể cảm nhận vết ngấn trên mi tâm của mình tối đa chỉ có thể sử dụng thêm một lần nữa mà thôi, sau đó sẽ chính thức tan thành mây khói.

Lúc hắn tiến vào mê cung chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp hung hiểm như vậy, hắn nhiều lần vận dụng lực lượng của vết ngấn truyền tống rời đi, lúc này nội tâm hắn hối hận gần chết, dù hối hận cũng muộn rồi, chỉ có thể cắn răng kiên trì đi trong mê cung.

– Ngàn vạn không nên gặp những chuyện quái dị… Cũng không nên gặp lại Bạch Tiểu Thuần… Hỏa Hồn Tiễn không thể giết hắn, Bạch Tiểu Thuần không phải người!

Chu Nhất Tinh nghiến răng nghiến lợi, hắn chậm rãi đi lại trong mê cung, hiện tại trong đầu của hắn có một suy nghĩ duy nhất chính là tìm lối ra, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, từ nay về sau không bao giờ đi vào mê cung, về phần Bạch Tiểu Thuần… Hắn đã có quyết định, chờ mình quay về gia tộc, nhất định phải mời huynh đệ mình tỷ muội thúc thúc bá bá cùng đi tới gần Trường thành tìm cơ hội diệt sát Bạch Tiểu Thuần.

Chu Nhất Tinh đang cầu nguyện không gặp Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần vẫn đi lại trong mê cung, hắn cũng cảnh giác quan sát bốn phía, cùng dò xét bốn bức tường, Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình chóng mặt.

– Rốt cuộc lối ra nằm ở đâu?

Bạch Tiểu Thuần phát sầu, hắn suy nghĩ một lúc nhưng không biết nên làm thế nào.

– Loạn loạn, ta đã rối loạn, cũng phải, lấy vị trí ta đang đứng làm điểm cố định!

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn lấy một quả ngọc giản sau đó đi về phía bên phải.

Hắn đang tính toán bước chân của mình, cùng lúc đó lại vẽ một tuyến trong ngọc giản, dùng loại phương thức này cẩn thận tìm kiếm đường đi, gặp phải chỗ rẽ vẫn đi bên phải, trong ngọc giản của hắn cũng xuất hiện nhiều đường cong cong quẹo quẹo…

Thời gian trôi qua, lại qua mấy ngày, hắn đã ở trong mê cung được một tháng.

Cũng may Bạch Tiểu Thuần đã chuẩn bị rất nhiều linh dịch khôi phục, cho nên hắn mới có thể bảo trì tu vi và chiến lực của mình ở mức tiêu chuẩn, cũng bởi vì tùy thời bảo trì trạng thái chiến đấu cho nên tiêu hao rất lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần qua vài tháng hắn sẽ tiêu hao hết linh dịch.

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần đang phát sầu, cũng không biết là giờ nào trong ngày, bỗng nhiên hắn nhìn thấy thông đạo phía trước xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh này có tốc độ không nhanh, cũng đang tiến gần về phía hắn.

– Ai!

Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, hắn cầm Vĩnh Dạ Tán trong tay sau đó hét lớn.

Thân ảnh kia ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiến lên phía trước, Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía, lúc hắn muốn lui ra lại, sau khi phát hiện người tới liền sững sờ.

Người này là tu sĩ Trường thành, Bạch Tiểu Thuần cũng quen mắt, là một trong ba vạn người đi vào mê cung, đây không phải nguyên nhân hắn sững sờ, thứ làm hắn sững sờ chính là hai mắt người này, ánh mắt mờ mịt vô thần…

Tu vi trên người cũng thoái hóa thành Trúc Cơ sơ cấp, hai chân vô lực đi về phía trước, mặc dù thân thể không trôi nổi nhưng cảm giác hắn đang bị thứ gì đó thôi động.

Dường như hắn không nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, chỉ mờ mịt tiến lên phía trước, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không đúng, hắn nhìn thấy tu sĩ kia vẫn đi tới, hắn cố tình muốn ra tay nhưng lại chần chờ một lúc, không đánh rắn động cỏ, hắn tránh đường cho tu sĩ kia đi qua.

Rất nhanh, người này tới gần nhưng không dừng lại chút nào, hắn làm như không nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, khi Bạch Tiểu Thuần hơi nghiêng người cho hắn đi qua, lúc hắn đi ngang qua người mình, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn vào lưng hắn, vừa nhìn… Bạch Tiểu Thuần rung động, cảm giác lông tơ dựng đứng, hắn sợ hãi không nhỏ.

– Đây… Đây… Đây là cái gì?

Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, hắn lui ra phía sau, bởi vì hắn nhìn thấy sau lưng tu sĩ này có một người giấy cao bảy tấc.

Người giấy có tay có chân, đầu có đủ ngũ quan trông rất sống động… Người giấy dán vào lưng tu sĩ kia, dường như sinh cơ và tu vi của tu sĩ bị người giấy hấp thu.

Người giấy đang nhắm mắt, thần sắc vô cùng hường thụ, thậm chí dung mạo của nó đang cải biến, ẩn ẩn biến thành gương mặt của người kia.

Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy với hình ảnh quỷ dị này, hắn che miệng mình lại, sợ mình kêu lên sẽ kinh động người giấy, sau khi tu sĩ lảo đảo rời đi, Bạch Tiểu Thuần mới thở dài một hơi.

– Nơi này quá quỷ dị…

Bạch Tiểu Thuần thấp thỏm lo âu, cho dù là mũ đủ hay huyết màn thầu, hiện tại đến phiên người giấy đều cho hắn cảm giác vô cùng khủng bố.

Những thứ này không phải dựa vào tu vi có thể chống cự, mà là những tồn tại có thể ảnh hưởng tới linh hồn người khác…

Bạch Tiểu Thuần như chim sợ cành cong, sau khi do dự một lúc lại cảm thấy ủy khuất, hắn không dám tiếp tục dựa theo lộ tuyến ban đầu, chỉ có thể cầm ngọc giản mới và đổi một phương hướng, hắn lại phác họa lần nữa, cẩn thận không dám sai sót, lúc hắn đi tới lại phát hiện phía trước có năm thân ảnh xuất hiện, nhìn kỹ có tu sĩ Trường thành, cũng có hồn tu cùng với thổ dân Man Hoang, năm người này có bộ dạng giống hệt tu sĩ lúc trước, bước đi chậm chạp, thần sắc mờ mịt, ánh mắt vô thần.

Sau lưng bọn họ cũng có người giấy…

Bạch Tiểu Thuần hô hấp rất nhỏ, chậm rãi lui ra phía sau, hắn lại cải biến phương hướng, cũng không bao lâu hắn ngạc nhiên khi phát hiện trước mặt lại xuất hiện hơn mười người bị người giấy dán vào lưng.

– Đáng chết, tại sao có thể như vậy.

Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, lại đổi phương hướng, lúc này đỡ hơn một ít, trên đường đi không nhìn thấy tu sĩ bị dán người giấy, Bạch Tiểu Thuần cũng thở ra một hơi, nhưng tiệc vui chóng tàn, một ngày sau, Bạch Tiểu Thuần dừng bước, hắn nhìn thấy trước mặt có một người đang bỏ chạy thật nhanh.

Người này là một hồn tu, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, sắc mặt hắn âm trầm, dường như đang cân nhắc thực lực của nhau, cũng không ra tay, mà là hừ lạnh một tiếng sau đó đi xa.
Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn thấy hồn tu, phát hiện sắc mặt đối phương không phải mờ mịt liền thở ra một hơi, đang muốn mở miệng hỏi thâm, bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần mở to mắt.

Hắn phát hiện sau lưng hồn tu này cũng có dán người giấy, mà hiển nhiên hồn tu này không phát hiện, lúc đi ngang qua người Bạch Tiểu Thuần liền bay đi xa, giấy người lại mở mắt sau đó nhìn thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, thậm chí còn cười quỷ dị, nâng tay giấy lên đặt lên miệng của mình…

Dường như nó đang nhắc nhở Bạch Tiểu Thuần, nó đang chơi trốn tìm, bảo hắn không nên nói…

Bạch Tiểu Thuần sợ hãi sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, toàn thân nổi da gà, hắn gật đầu sợ giấy người hiểu lầm, thậm chí còn vỗ ngực, ý bảo mình tuyệt đối không nói…

Dường như người giấy xem hiểu biểu đạt của Bạch Tiểu Thuần cho nên thỏa mãn gật đầu, nó nhắm mắt lại.

Sau khi hồn tu đi xa, Bạch Tiểu Thuần mới lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn ý thức được, hồn tu kia không phát hiện sau lưng mình có người giấy.

– Những người giấy này có thể vô thanh vô tức tới gần người khác…

Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, bỗng nhiên hắn quay đầu lại.

Bạch Tiểu Thuần quay đầu lại cực nhanh, cực kỳ đột ngột, trước đó không hề có dấu hiệu gì cả, hắn nhìn ra sau lưng mình và không phát hiện cái gì, Bạch Tiểu Thuần lại nâng hai tay vươn ra sau lưng, cũng không sờ thấy cái gì cho nên an tâm không ít.

– Cũng may sau lưng ta không có!

Bạch Tiểu Thuần không thể không khẩn trương, hồn tu lúc trước chính là người duy nhất mình nhìn thấy còn thần trí nhưng hắn không biết sau lưng mình có người giấy, việc này có ý nghĩa đại biểu quá lớn, cho nên Bạch Tiểu Thuần mới kinh nghi bất định.

Hắn lại nhìn chung quanh, hắn không biết nên đi thế nào, sau khi do dự liền cắn răng lựa chọn một hướng.

Thời gian dần qua, hắn nhìn thấy nơi này càng ngày càng nhiều tu sĩ, dường như những người lúc trước không nhìn thấy đều tập trung tại khu vực này, nhưng mà Bạch Tiểu Thuần càng hoảng sợ, bởi vì những người này đều có đôi mắt vô thần, sau lưng mỗi người đều có người giấy tồn tại.

Mà những người có thần trí thanh tỉnh đều tức giận điên cuồng, bọn họ không ngừng vung vẩy sau lưng mình, còn có người cởi quần áo, cho dù bọn họ làm thế nào thì người giấy sau lưng cũng dán chặt lên lưng của bọn họ.

Bạch Tiểu Thuần càng sợ hãi không nhỏ, nhiều lần đột nhiên quay đầu nhưng phát hiện sau lưng không có mới thở ra một hơi, khi hắn tiến lên phía trước, thậm chí hắn còn phát hiện một ít pháp bảo rơi tán loạn trên mặt đất, cũng có người gục xuống đất, dường như bị người giấy hút hết sinh mệnh.

Tất cả mọi chuyện đều đẩy Bạch Tiểu Thuần vào khủng hoảng tận cùng, hắn ý đồ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi khu vực người giấy bao phủ, rẽ ngang rẽ dọc, tuy trên đường giảm bớt gặp tu sĩ nhưng hắn ẩn ẩn cảm thấy chung quanh càng ngày càng âm hàn, cảm giác lông tơ dựng đứng làm hắn dừng bước, hắn cải biến phương hướng.

Lại qua một ngày, Bạch Tiểu Thuần khiếp sợ phát hiện cho dù mình cải biến phương hướng thế nào thì cảm giác âm hàn vẫn bám lấy mình.

– Đừng tới tìm ta…

Bạch Tiểu Thuần cầu xin, nội tâm nóng như lửa đốt, hắn vận chuyển tu vi xua tan cảm giác âm hàn này.

Dần dần khí tức âm hàn giảm đi, nhưng thẳng tới… Ngày hôm nay, Bạch Tiểu Thuần đang bay đi thật nhanh, hắn nhìn thấy trước mặt có một thi thể.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Score 9.5
Status: Completed Author:

Nhất niệm thành biển cả, nhất niệm hóa nương dâu.

Nhất niệm trảm nghìn Ma, nhất niệm giết vạn Tiên.

Chỉ có niệm của ta... là Vĩnh hằng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset