– Hắn… Nhất định chính là Bạch Tiểu Thuần!
Nội tâm Trần Mạn Dao vui sướng không nhỏ, nàng nhìn sang hướng cửa hàng Bạch Tiểu Thuần tại khu tám mươi chín, nàng mang theo hưng phấn rời đi.
Bạch Tiểu Thuần còn không biết chính mình khéo đưa đẩy cùng lõi đời đã bại lộ thân phận, nếu như biết, hắn nhất định rùng mình, cho rằng nữ nhân thực sự quá đáng sợ, khả năng chú ý chi tiết của nàng làm nam nhân bái phục.
Hắn vào trong cửa hàng và trò chuyện với Tôn Nhất Phàm cùng Tư Mã Đào thật vui, ba người trao đổi tâm đắc và kỹ xảo luyện hỏa, càng bàn luận càng hưng phấn, khi thì có tiếng cười cởi mở vang lên, các chủ cửa hàng chung quanh cảm khái không thôi.
Vào ngày thứ hai, Tôn Nhất Phàm cùng Tư Mã Đào mang theo thỏa mãn và thu hoạch chào từ biệt Bạch Tiểu Thuần rời đi, cũng nói sẽ khoản đãi khi Bạch Tiểu Thuần đi tới thành Cửu U và thành Linh Lâm thành.
Bạch Tiểu Thuần đáp ứng, Tôn Nhất Phàm và Tư Mã Đào rời đi, về phần cửa hàng kia, bọn họ không thèm nhìn, lúc này hóa thành hào quang bay về hướng truyền tống trận.
Bạch Tiểu Thuần nhìn hai người rời đi liền cảm thán, một đêm câu thông, hai người Tôn Nhất Phàm cùng Tư Mã thu hoạch không nhỏ, đối với hắn mà nói thu hoạch cũng cực lớn, Bạch Hạo vẫn ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, hắn nghe ba người đàm luận cho nên càng có minh ngộ phương pháp luyện hỏa.
Hắn càng ngày càng bội phục sư tôn giới câu thông với người khác, điểm này hắn thật không bằng sư tôn, thầm nghĩ nếu như mình còn sống ở Bạch gia có thể làm được như sư tôn, sợ rằng tình cảnh và tương lai cũng có khác biệt lớn.
Sau đó hai sư đồ than thở đi về cửa hàng, bảy tám ngày qua đi, trong bảy tám ngày này, hai sư đồ nhiều lần trao đổi với nhau, cùng nhau nghiên cứu và thương thảo, luyện hỏa, Bạch Tiểu Thuần đã suy nghĩ thấu đáo về hỏa diễm mười bảy màu, hồn Bạch Hạo càng hoàn chỉnh phương pháp luyện chế hỏa diễm mười tám màu.
Đồng thời sinh ý cửa hàng cũng tăng vọt, có thể nói tất cả đều phát triển theo hướng tốt, Bạch Tiểu Thuần vừa lòng thỏa ýhắn càng có tình cảm với cửa hàng, xem nơi này như nhà mình.
Bởi vì cửa hàng này là do hai sư đồ bọn họ lần lượt đấu trí đấu dũng với người ngoài mới có được, từ một cửa hàng nửa sống nửa chết, phát triển đến tình trạng toàn thành đều biết.
Mặc dù quá trình này thời gian không dài, trong đó xảy ra nhiều việc khúc chiết, mỗi lần Bạch Tiểu Thuần nhớ lại đều thổn thức.
Bạch Tiểu Thuần phát hiện mình là loại người không có mệnh hưởng thụ sinh hoạt bình tĩnh, mỗi lần khi hắn rất đắc ý, rất thỏa mãn sẽ xuất hiện đủ loại người ý muốn…
Trước mắt hắn thỏa mãn chưa tới mười ngày thì có chuyện nhức đầu xuất hiện, bởi vì… Trần Mạn Dao tới.
Vào ba ngày trước, Trần Mạn Dao lần đầu tiên bước vào trong cửa hàng của Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần đang nằm nhoài trên án dài nhìn như đang ngủ nhưng trên thực tế hắn đang suy nghĩ về hỏa diễm mười bảy màu, cảm thấy có chút không đúng, ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt Trần Mạn Dao nhìn, hắn lập tức mở to mắt, đầu óc như nổ tung.
Trần Mạn Dao giống như cười mà không cười nhìn Bạch Tiểu Thuần, cũng không làm rõ thân phận, nói là tới luyện linh…
Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần đau khổ, hắn có tâm không đi luyện nhưng nhìn dáng vẻ Trần Mạn Dao cho thấy sẽ không bỏ qua, hắn chỉ có thể kiên trì đi luyện, ngày thứ hai Trần Mạn Dao lại tới…
Trước mắt vào ngày thứ ba, cửa hàng vừa mới mở cửa, Trần Mạn Dao dáng người duyên dáng, dung nhan tuyệt thế đã xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
– Trần tỷ tỷ… Tại sao ngươi lại tới?
Bạch Tiểu Thuần vỗ trán một cái, bi thảm đứng dậy.
– Gọi ta là tỷ tỷ? Cũng tốt, Bạch tiểu đệ, làm sao… Không chào đón ta?
Trần Mạn Dao cười nói tự nhiên, nàng đứng trước mặt Bạch Tiểu Thuần, mùi hương thơm ngát chui vào mũi Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần không có tâm tình say mê, chỉ có thể cười khổ nhìn Trần Mạn Dao.
Hắn cũng đã nhìn ra Trần Mạn Dao tám chín phần mười đã nhận ra mình, chỉ cần đối phương không chỉ ra, Bạch Tiểu Thuần cũng không dám nói thẳng ra, chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngốc.
Chút diễn kỹ của hắn trong mắt người khác không có gì, trong mắt Trần Mạn Dao đã gần như khẳng định lại trăm ngàn chỗ hở, càng nhìn càng thú vị.
Nàng cũng rất hưởng thụ loại cảm giác này, hết lần này tới lần khác không điểm phá, Bạch Tiểu Thuần rất khó chịu, chỉ có thể tận khả năng tránh Trần Mạn Dao, Trần Mạn Dao không sốt ruột, Bạch Tiểu Thuần trốn tránh nàng, nàng dứt khoát ơ lại trong cửa hàng giúp Bạch Hạo tiếp đãi khách nhân lui tới.
Trần Mạn Dao có danh tiếng quá lớn trong thành Khôi Hoàng, đệ tử Đại Thiên Sư không nói, tướng mạo bản thân của nàng hấp dẫn vô số người trong thành Khôi Hoàng theo đuổi, hiện tại nàng xuất hiện trong cửa hàng của Bạch Tiểu Thuần…
Nếu chỉ như thế cũng thôi đi, nàng giống như bà chủ, trong đó chiếu cố khách nhân lui tới, tất cả hồn tu nhìn thấy đều rung động, bọn họ càng nhận biết năng lực cường hãn của Bạch Tiểu Thuần lần nữa.
Tin tức này truyền ra thật nhanh, ngay cả Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, chẳng những hắn kinh hãi, Bạch Hạo cũng khẩn trương, vốn có hai sư đồ bọn họ rất tốt, trước mắt xuất hiện một nữ tử xinh đẹp, hắn cũng từ nét mặt của sư tôn và nữ tử nhìn ra được hai người có quen biết…
– Chắc đây là sư mẫu!
Hồn Bạch Hạo nghĩ tới đây càng khẩn trương, lại không dám xác định, âm thầm đến hỏi Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần cũng không có tâm tình trả lời, đáy lòng của hắn đang phiền não đấy, Bạch Tiểu Thuần không nghĩ tới phiền não của hắn chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Bởi vì sau ngày thứ tám khi Trần Mạn Dao đến cửa hàng của hắn, hôm nay lại có nữ tử khác tới.
Nữ tử này có tướng mạo xinh đẹp, dáng người nổi bật, hết lần này tới lần khác trên ngọc thủ mang theo bao tay màu tím, cả người nhìn như nhỏ nhắn nhưng luôn cho người ta cảm giác lực lượng bạo tạc kinh người.
Bạo nữ này chính là quận chúa Hứa San thành Linh Lâm!
Hứa San cực kỳ chấp nhất Bạch Tiểu Thuần, lúc trước bị Linh Lâm Vương mang về, nàng còn chủ động bảo Linh Lâm Vương đi cầu hôn… Linh Lâm Vương ngạc nhiên trố mắt, hắn càng tức giận Cự Quỷ Vương nhiều hơn, vì để con gái của mình quay đầu, hắn không tiếc giam con gái tới bây giờ.
Hứa San kiên trì tới mức Linh Lâm Vương cũng im lặng, cuối cùng vẫn bị Hứa San trốn ra ngoài, nàng vốn định đi thành Cự Quỷ tìm Bạch Tiểu Thuần, trên đường đi nghe nói Bạch Tiểu Thuần làm chuyện gì đó ở thành Khôi Hoàng cho nên cải biến phương hướng tới đây.
Khác với Trần Mạn Dao uyển chuyển hàm xúc, Hứa San có tính cách cuồng bạo trực tiếp, sau khi tiến vào cửa hàng của Bạch Tiểu Thuần, lần đầu tiên gặp Bạch Tiểu Thuần liền hô to một câu.