Chương 86: Lại là cái kiểu này

Lại là cái kiểu này

Bạch Tiểu Thuần một đường kinh hãi lạnh mình, bay rất nhanh, trực tiếp chạy thẳng xuống núi. Thậm chí còn chạy ra hẳn ngoài tông môn, đi lòng vòng rất lâu ở trong phường thị bên ngoài sơn môn Linh Khê Tông.

“Làm sao bây giờ.” Bạch Tiểu Thuần mặt mày ủ rũ. Đáy lòng hắn cực kỳ ủy khuất, nghĩ tới việc con chim kia rõ ràng là nó tự mình tới cướp đan dược, nhưng bây giờ mình có nói như thế nào cũng không giải thích rõ ràng được, mà Chu trưởng lão cũng không nói đạo lý…

“Bất quá, hình như ta là… đệ nhất?” Đúng lúc Bạch Tiểu Thuần đang phát sầu thì chợt nhớ tới cái gì, sửng sốt một chút.

“Ai nha, lấy thân phận sư đệ chưởng môn của ta, vốn không nên tranh đoạt cùng với những tên vãn bối kia.” Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, đáy lòng hơi hơi có chút đắc ý nhỏ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình giành được danh hiệu đệ nhất, là phải đi tiến hành thiên kiêu chiến với bờ Bắc, vì vậy lại buồn bực.

Hắn đi lòng vòng ở trong phường thị rất lâu. Đến lúc đêm khuya, Bạch Tiểu Thuần nghĩ mình cũng không thể không quay về, vì vậy mà lấy ra ngọc giản, truyền âm cho Hứa Bảo Tài.

Hắn kêu Hứa Bảo Tài đến bên ngoài tiểu viện của mình nhìn xem Chu trưởng lão có đứng chặn ở đó hay không.

Sau một lúc lâu, sau khi nhận được ngọc giản truyền âm trở lại của Hứa Bảo Tài thì lúc này hắn mới thoáng yên tâm một chút, cẩn thận từng li từng tí quay trở lại sơn môn, vội vàng đi lên Hương Vân Sơn. Từ rất xa, hắn nhìn thấy bên ngoài tiểu viện chỉ có bóng dáng của một mình Hứa Bảo Tài, sau đó còn cẩn thận quan sát nửa ngày, lúc này mới đi nhanh tới gần.

Hứa Bảo Tài vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì trong mắt lập tức lộ ra kích động. Gã đang muốn nói chuyện, đã bị Bạch Tiểu Thuần kéo đi vào trong sân.

“Bạch sư thúc yên tâm, Chu trưởng lão đã bị chưởng môn gọi đi rồi…” Hứa Bảo Tài vội mở miệng. Gã nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

“Lúc ở Hỏa Táo Phòng, hắn đã thâm tàng bất lộ, thậm chí còn nghĩ ra chuyện buôn bán danh ngạch đệ tử ngoại môn. Sau khi trở thành đệ tử ngoại môn, lại càng giành được vị trí thứ nhất ở trong tiểu bỉ, gây ra oanh động trong phạm vi nhỏ. Kinh người nhất, là sự tình Lạc Trần gia tộc, hắn rõ ràng lại còn sống trở về, thân phận vinh quang đệ tử, sư đệ chưởng môn tôn quý. Hôm nay lại giành được đệ nhất tư cách chiến. Bạch Tiểu Thuần này… Ngày sau nhất định là nhân vật giống như đỉnh núi cao!”

Hứa Bảo Tài tận mắt nhìn thấy quá trình Bạch Tiểu Thuần đã vượt qua tất cả mọi người, trở thành đệ nhất, đã bị rung động hơn nửa ngày. Trong lòng gã đã xem Bạch Tiểu Thuần trở thành một người kinh diễm tuyệt luân, nhất là khi hồi tưởng lại từng hồi chuyện cũ, thì lại càng phát ra sùng kính, lập tức ôm quyền cúi đầu thật sâu.

“Chúc mừng Bạch sư thúc trở thành đệ nhất nhân tư cách chiến của bờ Nam ta!”

Bạch Tiểu Thuần nhìn khắp mọi nơi ở trong sân, đáy lòng thở phào một hơi, ngẩng đầu liếc nhìn về hướng ngọn núi có động phủ của Chu trưởng lão, âm thầm thề, chờ sau khi mình tới Trúc Cơ, nhất định phải đem con chim vu hãm bản thân kia hầm cách thủy ăn tươi!

Giờ phút này nghe được câu nói của Hứa Bảo Tài, Bạch Tiểu Thuần lập tức quay đầu nhìn về phía gã, ho lên một tiếng.

“Bổn tọa là nhân vật không màng danh lợi, giống như mây trắng ở trên bầu trời, vốn không muốn cùng những tên vãn bối kia tranh giành cái hư danh này. Không biết vì sao Chu trưởng lão lại xuất hiện không đúng lúc.” Bạch Tiểu Thuần hờ hững mở miệng, bày ra bộ dạng cao nhân tiền bối, giống như đang cảm khái.

Nếu đổi là ngày thường mà Bạch Tiểu Thuần nói như vậy, cho dù Hứa Bảo Tài có không dám biểu hiện ra cái biểu lộ gì, thì chắc chắn trong lòng nhất định là sẽ khinh bỉ đấy. Nhưng trước mắt, Bạch Tiểu Thuần ở trong mắt gã đã là thiên kiêu trong thiên kiêu, giờ phút này vội vàng mở miệng.

“Bạch sư thúc luôn ít xuất hiện, nhưng thiên kiêu giống như là Bạch sư thúc ngươi, dù có ít xuất hiện, ở trong phút lơ đãng phất tay cũng sẽ tản mát ra hào quang làm cho người khác phải nhìn chăm chú!”

Bạch Tiểu Thuần nghe được những lời này mà như mở cờ trong bụng, bề ngoài vẫn tỏ ra e dè, nhưng đáy lòng lại ước gì Hứa Bảo Tài nói thêm vài lời như thế nữa. Vì thế mà nhìn về phía Hứa Bảo Tài, thần sắc lộ ra vẻ tán thưởng cùng với cổ vũ.

Hứa Bảo Tài cảm nhận được Bạch Tiểu Thuần đang cổ vũ thì lại càng thêm kích động mở miệng.

“Lần này Bạch sư thúc đại biểu cho bờ Nam chúng ta cùng với bờ Bắc tiến hành thiên kiêu chiến, nhất định là sẽ xua tan đi yếu nhược của bờ Nam chúng ta nhiều năm qua, nhất định sẽ làm cho bờ Bắc kia rung động!

“Ngũ đại thiên kiêu gì gì đó của bờ Bắc kia, nghe đồn là mạnh nhất dưới Trúc Cơ, mỗi một người đều là hung thần ác sát, rất là kiêu ngạo. Lần này phải để cho bọn họ minh bạch, thiên kiêu chính thức, là bờ Nam ta, là Hương Vân Sơn!” Hứa Bảo Tài phấn khởi không thôi.

“Ngũ đại thiên kiêu?” Thần sắc bên ngoài của Bạch Tiểu Thuần vẫn như thường, nhưng trong lòng lại nhảy dựng lên rồi.

“Đúng vậy a. Bờ Bắc có ngũ đại thiên kiêu, một trong số đó Lạc Nhật Phong Bắc Hàn Liệt. Người này tu hành chính là Lạc Nhật Quyết, một trong thập đại bí pháp của Linh Khê Tông ta, lại có một đầu hung thú dạ hành hiếm thấy, hung mãnh dữ tợn, lực lớn vô cùng, xé xác người sống. Một người một thú đã từng trực tiếp giết chết cường địch Ngưng Khí tầng chín! Được gọi là ngoại môn đệ nhất nhân của Lạc Nhật Phong!”

“Xé xác người sống?” Bạch Tiểu Thuần mở to mắt.

“Cái này cũng chưa tính là cái gì, còn có một người, là Khung Đính Phong Hứa Tung. Người này trời sinh có được thông thần thể, năm đó khi hắn bái nhập sơn môn, chưởng tọa của Khung Đính Phong đã phải dùng một cái giá lớn làm đại giới mới thu được người này làm đệ tử, đối với khả năng khống chế hung thú đã dày công tôi luyện đến cảnh giới khủng bố. Nghe đồn hắn có thể điều khiển năm đầu hung thú cùng một lúc, có một tên tán tu Ngưng Khí trêu chọc hắn, bị hắn đuổi giết ba tháng, cuối cùng điều khiển năm con hung thú, đem đối phương nuốt sống ba ngày, cuối cùng chỉ còn lại xương cốt!”

“Chỉ còn lại xương cốt?!” Bạch Tiểu Thuần chấn động.

“Còn có người còn hung tàn hơn so với hắn. Thiên kiêu thứ ba, thứ tư kia là hai huynh muội, đều đến từ Diên Vĩ Phong. Nữ tên là Công Tôn Uyển Nhi, tướng mạo tuyệt mỹ, am hiểu ác điểu, cùng Chu Tâm Kỳ ước chiến bất phân thắng bại!

Nam tên là Công Tôn Vân, am hiểu thao túng cổ trùng, thích mặc hắc bào, dùng bản thân để nuôi dưỡng linh trùng. Nghe nói ở trong cơ thể hắn đều là trứng côn trùng, cực kỳ quỷ dị. Người đối địch với hắn, thường thường lúc cuối toàn thân bò đầy sâu độc, chui vào trong cơ thể thôn phệ huyết nhục, vô cùng thống khổ. Nếu như phản ứng chậm một chút thì sẽ bị cắn cho sạch sẽ, ngay cả xương cốt cũng chẳng còn!”

“Xương cốt đều không còn?!” Bạch Tiểu Thuần hít vào một ngụm khí, sau khi tưởng tượng ra hình ảnh ở trong đầu, chỉ cảm thấy da đầu run lên.

“Người cuối cùng… Nghe nói là người thần bí nhất trong ngũ đại thiên kiêu của bờ Bắc. Người này vô danh, được chưởng tọa của Quỷ Nha Phong mang về từ hai mươi năm về trước, thân thế thần bí, được đặt tên là Quỷ Nha. Hắn đến từ Quỷ Nha Phong, am hiểu thuật pháp quỷ đạo, tu hành một trong thập đại bí pháp của Linh Khê Tông ta, nghe đồn có tiếng là khó khăn nhất ở trong Thủy Trạch Quốc… Quỷ dạ hành! Nghe nói đã đến trình độ bách quỷ rồi. Có người nói, hắn là đệ nhất thiên kiêu của bờ Bắc…” Hứa Bảo Tài đem hết những gì mình biết toàn bộ nói ra cho Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần nghe xong thì trong lòng chấn động mãnh liệt.

Hắn phát hiện, hình như cả đám thiên kiêu của bờ Bắc này còn hung dữ hơn bờ Nam rất nhiều. Tuy rằng bờ Bắc lấy điều khiển linh thú làm chủ đạo, nên khó tránh khỏi việc tiếp xúc với máu tanh, nhưng sự chênh lệch này cũng không khỏi là quá lớn.

“Bờ Nam chúng ta, bao nhiêu năm rồi vẫn luôn bị bờ Bắc áp một đầu. Mỗi một lần thiên kiêu chiến đều thất bại, thậm chí lần vừa rồi, nghe nói trong mười thứ hạng đầu thì chín vị đều là của bờ Bắc. Việc này là sỉ nhục, chúng ta…” Hứa Bảo Tài đang sục sôi nói, chợt thấy vẻ mặt của Bạch Tiểu Thuần có chút không thích hợp, ngơ ngác một chút, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

“Bạch sư thúc, ngươi làm sao vậy?”

Bạch Tiểu Thuần vội vàng nâng cái cằm nhỏ lên, chính khí run run mở miệng.

“Ta thân là một thành viên của bờ Nam, nghe nói bờ Nam ta như thế nên đáy lòng xúc động mà phẫn nộ!”

“Bạch sư thúc không cần phải xúc động. Lần này có Bạch sư thúc ra mặt, chắc chắn sẽ làm cho cái bờ Bắc kia biết rõ, bờ Nam ta lợi hại như thế nào!” Hứa Bảo Tài nắm chặt nắm đấm, phấn khởi nói ra.

“Bờ Bắc tính là cái gì. Bạch Tiểu Thuần ta chỉ cần phất tay là bọn chúng tan thành mây khói.” Bạch Tiểu Thuần bị tâng bốc lên, có chút xuống không được. Giờ phút này cánh tay mạnh mẽ giơ cao, cái cằm hất lên, ngạo nghễ mở miệng.

Hứa Bảo Tài kích động, lại nói thêm vài câu. Cuối cùng mang theo cuồng nhiệt, cáo từ rời đi.

Giờ phút này trong đêm khuya, trong sân chỉ còn một mình Bạch Tiểu Thuần. Hắn nhớ lại năm người mà Hứa Bảo Tài nói ra lúc trước, gió núi thổi qua, chỉ cảm thấy sau lưng là một mảnh lạnh lẽo.

“Bờ Bắc đều là một đám người gì gì a, nuôi thú vật này, nuôi trùng này, nuôi quỷ này… Nghe bộ dạng đều rất đáng sợ…” Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi, lúc quay trở về trong căn nhà gỗ, ở trong đầu vẫn còn hiển hiện những lời Hứa Bảo Tài giới thiệu về bờ Bắc.

“Chu trưởng lão kia nhất định là cố ý!” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cuối cùng đã hoàn toàn suy nghĩ thông suốt.

“Ta cả đời này, chán ghét nhất chính là cùng với người ta so lợi hại đánh đánh giết giết!” Bạch Tiểu Thuần hạ quyết tâm ở trong lòng, lần thiên kiêu chiến này, người khác có nói cái gì cũng không đi.

Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, không đợi Bạch Tiểu Thuần kịp nghĩ ra cái biện pháp gì để không phải tham gia lần thiên kiêu chiến này, thì đã có một đạo ngọc giản mang theo pháp lệnh từ trên Hương Vân Sơn truyền xuống, hóa thành một đạo hắc quang, bay vào bên trong căn nhà gỗ của Bạch Tiểu Thuần, rỗi bỗng nhiên tản ra, phát ra âm thanh của Lý Thanh Hậu.

“Bạch Tiểu Thuần, bờ Nam đệ nhất tư cách chiến, nửa tháng sau cùng với chín người khác, cùng nhau tham gia thiên kiêu chiến giữa đệ tử ngoại môn hai bờ Nam Bắc! Không thể không tham gia, nếu không ném vào Vạn Xà Cốc!”

“Lại là cái kiểu này…” Bạch Tiểu Thuần mặt buồn rười rượi, nghe được lời nói của Lý Thanh Hậu ở trong pháp lệnh, hắn cảm giác mình đã bị Chu trưởng lão lừa rồi.

Khi giọng nói của Lý Thanh Hậu ở bên trong pháp lệnh tiêu tán, thì có hào quang lóe lên. Ngọc giản biến mất, một cái vòng tay đột nhiên xuất hiện, rơi xuống trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, cầm lấy vòng tay nhìn kỹ một chút, đem linh lực dung nhập vào trong đó. Lập tức cái vòng tay này hóa thành chất lỏng màu đen, nháy mắt bao phủ cánh tay phải của Bạch Tiểu Thuần, rồi tiếp tục lan tràn ra, khuếch tán toàn thân.

Cùng lúc đó, bên tai Bạch Tiểu Thuần cũng truyền đến phương pháp vật ấy mà Lý Thanh Hậu lưu lại, hơn nữa còn nói rõ rằng, cái vòng tay này có thể chống cự được một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ!

Bạch Tiểu Thuần chấn động toàn thân. Giờ phút này hắn không phải là người của mới bước vào tông môn, biết rất rõ giá trị của một vật hộ thân như vậy. Cái vòng tay này so với Thần Hạc Thuẫn mà chưởng môn cấp cho mình còn trân quý hơn quá nhiều. Hắn không khỏi ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh Hương Vân Sơn.

Cho dù Lý Thanh Hậu không có miêu tả vật ấy quá nhiều, nhưng Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được từ trên cái vòng tay này, chính là ấm áp thật sâu. Hắn nhớ tới lần tiểu bỉ lần trước, nhớ tới sự kỳ vọng của Lý Thanh Hậu.

Trầm mặc một hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, trong mắt đã có kiên định.

“Lần thiên kiêu chiến này, ta tham gia!”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Score 9.5
Status: Completed Author:

Nhất niệm thành biển cả, nhất niệm hóa nương dâu.

Nhất niệm trảm nghìn Ma, nhất niệm giết vạn Tiên.

Chỉ có niệm của ta... là Vĩnh hằng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset