Lúc này Lam Ảnh nguyệt cũng từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, vừa mới rồi trong đầu nàng phảng phất như có một thanh âm quen thuộc, hắn nói nàng nhắm mắt lại, thừa nhận năng lượng từ Huyết Cung.
Thanh âm kia rất ôn nhu, đánh tan mọi bất an cùng sợ hãi trong lòng nàng, thậm chí nàng còn không do dự cứ như vậy làm theo lời người kia nói, dung hợp lực lượng của Huyết Cung.
Đến khi nàng mở mắt ra lại không thấy người nọ, chỉ nhìn thấy u hồn lạnh như băng với ánh mắt không thể tin, hung hăng nhìn chằm chằm nàng.
Lam Ảnh Nguyệt không trả lời câu hỏi của u hồn, chỉ nhìn mọi nơi quanh đấy.
Hành động của nàng khiến u hồn không vui, hắn hỏi nàng không những không nói còn không thèm nhìn đến hắn, hơn thế nữa ánh sáng kia tạo cho hắn có một cảm giác quen thuộc.
“Ngươi muốn chết.” U hồn giơ một bàn tay lên, hắc vụ từ từ ngưng tụ thành một bàn tay trong không trung, híp mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ nhỏ bé trước mắt, nhưng nghĩ tới ánh sáng kia lại chậm chạp không xuống tay.
“Nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ không gặp được người sử dụng huyễn hình thuật kia.” Lam Ảnh Nguyệt từ phản ứng của u hồn, nàng có một suy đoán lớn mật cộng thêm các tình tiết phía trước thì suy đoán của nàng càng thêm rõ ràng.
“A!” U hồn cười lạnh một tiếng, “Ngươi uy hiếp ta.”
“Hiển nhiên đúng vậy.” Lam Ảnh Nguyệt nhìn nhìn quang mang phía sau u hồn, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, không nhanh không chậm khoanh hai tay trước ngực, một bộ dáng ta không để ý.
Hai đấm của Lâm Khiêm nắm chặt, Tiểu Dật có biết mình đang nói chuyện với ai không, nếu chọc giận u hồn kia kia bọn họ chỉ có con đường chết.
U hồn nhìn tướng mạo xấu xí của Lam Ảnh Nguyệt, người nọ cao cao tại thượng tự cao tự đại, có thể vì thiếu nữ này mà thi triển Huyễn Hình thuật, tất nhiên là cùng thiếu nữ quan hệ không ít, hắn nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói: “Nếu để cho hắn về tay không thì không còn gì tốt hơn.”
Lập tức đẩy dấu tay kia về phía Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt chẳng những không né, khóe miệng còn mang theo ý cười thoải mái.
Trái ngược lại ba người kia đang gấp đến độ không biết làm thế nào, Tiểu Dật bị choáng sao, nếu như bị đánh trúng?!
“Tiểu Dật, chạy mau.” Tần Ngọc hô lớn.
Nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt dường như không nghe thấy mấy người bọn họ nói, nhàn nhạt nhìn dấu tay trước mắt.
U hồn liếc mắt nhìn Lam Ảnh Nguyệt một cái, dưới cái nhìn của hắn thiếu nữ này chẳng qua chỉ có vẻ bề ngoài trấn định mà thôi, mặc kệ là ai, đối mặt lực lượng tuyệt đối, chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
Tại thời khắc chỉ mành treo chuông, một ánh sáng màu trắng chói mắt thoáng hiện ra, hắc vụ kia lập tức bị bao vây.
U hồn cảm nhận được lực lượng này lại cật lực run rẩy, hắn sợ hãi quay đầu lại, nhìn một thân bạch y kia, không thể tin mở to hai mắt nhìn, khiếp sợ trong mắt cấp tốc bị vui sướng cùng kích động thay thế, hắn gian nan mở miệng nói: “Tôn, tôn giả.”
Thân mình u hồn chậm rãi đứng xuống đất, hướng tới nam tử phía trước gập thắt lưng.
Nam tử bị U Hồn gọi là tôn giả kia, chậm rãi đi ra từ trong ánh sáng, hắn lập tức bỏ qua U Hồn, hướng Lam Ảnh Nguyệt, khẽ cười nói: “Thật sự là không nghe lời, làm thế nào lại chạy đến đây.”
Trong lời nói kia có bao nhiêu ôn nhu cùng sủng nịnh khiến tâm trạng Lam Ảnh Nguyệt trở lên khác thường, nàng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao bản thân nàng lại không bài xích nam nhân nói nhỏ nhẹ này, ngược lại cảm thấy dị thường quen thuộc cùng tự nhiên, không phải quan hệ tình yêu nam nữ, mà như là che chở giữa thân nhân.
Lam Ảnh Nguyệt nhìn thấy gương mặt tái nhợt, ánh mắt trầm xuống, vừa mới rồi nàng còn tưởng Phượng Diệc đến đây, vì vậy mới không sợ hãi đứng ở nơi đó, lại thật không ngờ là hắn. (Tỷ nhớ Diệc ca rồi…..-3-)
Mấy ngườiTần Ngọc ngây ngẩn cả người, nam tử như thiên thần này từ đâu đến vậy, Tiểu Dật không phải là Diệc Vương phi sao? Nhưng ánh mắt của nam nhân này nhìn Tiểu Dật có gì đó không đúng, chẳng lẽ đây là tình địch của Diệc vương điện hạ sao? Từ một khắc nam tử kia xuất hiện An Nhã cũng trở nên ngây dại, ngoại trừ Diệc Vương điện hạ, nàng chưa bao giờ gặp nam tử nào tuấn mỹ thế này, Diệc Vương lạnh lùng tà mị, khí phách vô song, mà người trước mắt lại tản ra hơi thở thánh khiết, làm cho người ta không dám tới gần.
Lam Ảnh Nguyệt nhìn hắn, nở nụ cười, “Làm sao ngươi lại ở chỗ này?”
Sau lần mua vũ khí, nàng chưa từng gặp hắn, không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện ở Long Đàm Ảo Cảnh, hơn nữa nhìn thái độ của u hồn kia, chỉ sợ thân phận của hắn không đơn giản.
Nhìn sắc mặt hắn, so với trời còn trắng hơn.
“Chỉ đến xem.” Nam tử nở nụ cười, nâng tay muốn sờ sờ đầu Lam Ảnh Nguyệt.
Lam Ảnh Nguyệt theo bản năng nghiêng đầu một chút, nhìn tay hắn dừng lại trong không trung, trong lòng lại có chút áy náy, hơi môi mím nói: “Thật có lỗi.”
Hắn bất động thanh sắc buông tay, đôi mắt vi liễm, lông mi thật dài che khuất sự mất mát trong mắt: “Mau mau rời đi đi, nơi này không phải địa phương nàng nên đến.”
Vung tay lên, An Nhã vẫn còn bị treo trên không trung từ từ hạ xuống đất, hắn quay đầu nói với u hồn: “Đưa Trần…” Hắn tạm dừng một chút, trong mắt lưu chuyển không rõ cảm xúc, lại tiếp tục nói: “Đưa bọn họ ra ngoài.”
Từ “Trần” của hắn suýt nữa khiến U Hồn quỳ trên mặt đất, hắn kinh ngạc nhìn Lam Ảnh Nguyệt, giống như muốn tìm lại ấn ký quen thuộc nào đấy.
U hồn nhìn đến nhập thần, đau đớn kịch liệt nhanh chóng lan tràn toàn thân, giống như hỏa diễm đang không ngừng thiêu đốt hắn, ngay tại thời điểm hắn cho rằng mình sẽ chết, cảm giác kia lại tiêu thất, bên tai truyền đến một thanh âm ôn nhuận: “Ngươi vượt qua.”
An Nhã sợ tới mức đại khí(bom hạt nhân con người thả ra môi trường ý hí hí) cũng không dám phát ra, U Hồn kia chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm thần tượng còn thiếu chút nữa bị giết chết, hơn nữa nàng cũng không nhìn thấy nam nhân kia ra tay thế nào.
Đáy mắtLam Ảnh Nguyệt trầm xuống, nhớ tới lời nói của tinh linh lần trước, thân phận của nàng đến cùng có bí mật gì, nàng giương mắt nhìn về phía nam tử, hỏi: “Chúng ta trước kia có quan hệ như thế nào?”
Thân mình nam tử hơi hơi cứng đờ, tuy rằng rất nhanh điều chỉnh lại, thế nhưng không tránh được ánh mắt của Lam Ảnh Nguyệt.
“Đường cường giả, cực kì hung hiểm, phải vạn phần cẩn thận.” Hắn cũng không trả lời vấn đề của Lam Ảnh Nguyệt, ném một chiếc nhẫn vào tay Lam Ảnh Nguyệt, thật sâu nhìn nàng một cái sau đó xoay người hướng trong rừng rậm mà đi, bước chân đã có chút phù phiếm.
Lam Ảnh Nguyệt nắm nhẫn lạnh lẽo trong lòng bàn tay, mắt hơi nhíu lại.
“Ta đưa các ngươi đi ra ngoài.” Lúc này u hồn không còn khí thế bức người như vừa nãy, hắn hèn mọn gập thắt lưng, đứng sau Lam Ảnh Nguyệt, không dám ngẩng đầu.
Lam Ảnh Nguyệt nhìn rừng rậm, thân ảnhnam tử đã biến mất, nếu bọn họ đã không nói, bí mật kia nàng tự vạch trần.
Đi đến cửa rừng rậm, lại là một kết giới, u hồn giơ tay đặt trong không trung, trong miệng đọc chú ngữ, kết giới mở ra trong nháy mắt, bọn họ lập tức nghe được tiếng gầm kịch liệt của thần thú.
Trong bóng đêm, nam nhân nhìn bóng lưng Lam Ảnh Nguyệt, nâng tay lau đi vệt máu khóe miệng, trong lòng lại hiểu rõ, trong mắt mang theo một chút bi thương cùng mất mát, mặc niệm nói: “Trần nhi, vĩnh biệt.”