Không khí lâm vào yên tĩnh, Lam Hạo Phong hoảng sợ nhìn thiếu nữ đang đứng ngạo nghễ kia, thân mình hơi hơi run, vừa mới rồi nếu không phải thiếu niên kia bước lên trước hắn một bước, thì hiện tại người bị đánh xuống đài là hắn.
nắm chặt dược trong lòng bàn tay, do dự mãi cuối cùng cất dược vào nhẫn trữ vật, Lam Dật cường đại như vậy, nếu không thể một kích trí mạng, hắn sẽ không mạo hiểm.
Nhìn tình huống xảy ra, trong đám người có người đang lẩn lẩn chạy đi, lại bị một cỗ lực lượng ném lên trên đài, Tiểu Long vung móng vuốt, “Mẫu thân, mau giết hắn hắn là người kêu lớn nhất.”
Thao Thiết mặt đầy hắc tuyến, hắn không biết này ngu ngốc.(Ry chịu không biết Thao Thiết đang nói ai._.)
“Là ai kêu các ngươi bỏ quyền?” Đôi mắt trong trẻo của Lam Ảnh Nguyệt đảo qua người kia, người kia nghe được lời này lại mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng.
Người trong tối nhẹ nhàng ma sát tay quanh miệng chén trà, khóe môi nhếch lên một tia khinh thường, tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, ngươi cho rằng hỏi như vậy hắn dám mở miệng nói sao? Hắn không chút để ý nâng chén trà trong tay, trà còn chưa đến miệng, tay đột nhiên cứng lại, bởi vì hắn phát hiện ánh mắt thiếu niên kia đang nhìn về phía hắn.
Điều này sao có thể? Cánh tay nam tử bưng chén trà run lên nhè nhẹ, nhìn Lam Ảnh Nguyệt ánh mắt đại biến.
Bên tai truyền đến một thanh âm lạnh lùng, “Nàng không phải người ngươi có thể đắc tội.”
Nam tử mạnh mẽ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy gương mặt đầy nếp nhăn, một lão nhân lôi thôi không biết xuất hiện trên lôi đài từ khi nào, hắn ôm trong tay hắc miêu, cười hì hì nhìn Lam Ảnh Nguyệt, “Tiểu nha đầu, lâu rồi không gặp, ngươi định làm gì đồ đệ tốt của ta?”
“Làm gì đồ đệ của ngươi sao? Ta hình như không có hứng thú.” Lời này vừa nói ra, viện trưởng suýt chút nữa ngất đi, hắn run rẩy chậm rãi đi từ trên ghế xuống, đi về phía lão nhân kia.
Lão nhân nghe lời nói của nàng, cũng không tức giận, thần bí hề hề tới gần nàng nói: “Hôm nay đến đây là muốn đưa ngươi một bảo bối.”
Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, xem ra lão nhân này là một đại nhân vật trong học viện, nhìn viện trưởng sắp cúi đến sát đất rồi, “Bảo vật thông thường này khiến ta rất chướng mắt.”
Lão nhân vuốt chòm râu lộn xộn, từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ, nhìn hộp gỗ kia Du Hồn cùng Thao Thiết cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, Tiểu Long trực tiếp nhảy qua, hai cái móng vuốt nhanh chóng đoạt lấy hộp gỗ, gắt gao ôm trong ngực.
Nhìn sắc mặt của mấy người kia, Lam Ảnh Nguyệt chỉ biết hộp gỗ kia nhất định là bảo bối, vì thế nàng nhìn người nào đó đang đứng ngồi không yên kia, mở miệng nói: “Về sau cần phải xem trọng người của ngươi.”
Lão nhân vừa thấy nàng đáp ứng, cười đến vui vẻ, hắn biết nếu hắn không đi ra ngăn cản, nha đầu này nhất định sẽ nói sự kiện kia ra, thanh danh học viện lập tức sẽ bị hủy, đồng nghĩa với việc sẽ không được tham gia Tứ Liên Minh Quốc Tế Tái mà việc đó hắn tuyệt đối không để nó phát sinh, mặc dù hắn không phải viện trưởng, nhưng học viện này là do người nọ sáng lập hắn tuyệt đối không để nó bị hủy hoại.
“Sư huynh.” Viện trưởng dè dặt cẩn trọng hướng lão nhân gọi một tiếng.
Lão nhân ngẩng cao đầu, hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn viện trưởng lập tức ly khai lôi đài.
Thẳng đến khi lão nhân rời đi, người quanh lôi đài không không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, viện trưởng tuyên bố Lam Ảnh Nguyệt là đội trưởng, không có một người dị nghị.
Bảy ngày sau, đoàn người xuất phát đến Viêm Quốc.
Ở cửa thành, Lam Nguyệt Ngôn vừa thấy Lam Ảnh Nguyệt, hận không thể đi lên rạch mặt của nàng ra, hôm đó trở về nàng mới phát hiện ra khuôn mặt tối đen của mình, nàng cứ tưởng tượng đến mình mang bộ mặt xấu xí kia đứng trước mặt mọi người, hận không thể lập tức giết chết tiểu tiện nhân kia để giải hận.
Nhưng ông trời lại cố tình trêu ngươi khiến cho lực lượng của tiện nhân kia lại cường đại như vậy, bản thân có đánh cũng không thắng được nàng.
Cũng may qua vài ngày khuôn mặt khôi phục lại như ban đầu, bằng không cả đời này nàng cũng không muốn xuất môn nữa.
Viêm Quốc ở phía nam, càng tới gần Viêm Quốc thời tiết càng trở nên ấm áp, vốn đã vào đầu thu, lo lắng không kịp thích ứng, nhưng dọc đường đi úi rừng xanh xanh, phong cảnh vô cùng tốt.
Sáu ngày sau đoàn xe tiến nhập hoàng thành Viêm Quốc, mặc dù đã là ban đêm nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, náo nhiệt vô cùng, một quốc gia phồn vinh, so với hoàng thành Phượng Quốc phồn hoa không ít.
“Thần tượng, chúng ta đi dạo một lát đi.” An Nhã tròn mắt nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mặt người mua người bán đang đổi tới đổi lui, nếu không phải còn chưa tới khách điếm nghỉ ngơi, nàng hận không thể ngay lập tức hòa nhập với dòng người.
Lam Ảnh Nguyệt hơi nhíu mày: “Hôm nay đi đường mệt mỏi, tìm khách điếm nghỉ ngơi trước đã.”
Đến khách điếm, đã có người đứng ở cửa nghênh đón, hắn mang nụ cười ôn hòa hướng hội đạo sư nói: “Hoan nghênh quý quốc đến Viêm Quốc, chúng ta đã chuẩn bị nơi nghỉ ngơi tốt nhất cho các vị, đi lên lầu sẽ có người dẫn đường.”
Mới vừa đi vào bên trong, đã nghe được một thanh âm không có hảo ý vọng đến, “A, Tần Ngọc, học viện các ngươi thật ngu ngốc, cư nhiên còn để ngươi tham dự, không sợ bị ngươi nhường cơ hội cho Viêm Quốc lần nữa sao?”
“Này, ngươi đừng nói như vậy.” Một nữ hài tử vận hồng y cười nói: “Viêm Quốc không biết đã hứa cấp những thứ quý hiếm gì cho Tần Ngọc đâu, so sánh với tài phú, cái khác được coi là cái gì.”
“Nam nhân kia là Ninh Trí Viễn, hoàng tử Ninh Quốc, nữ là Ninh Uyển Chi, là muội muội của hắn.” An Nhã nhỏ giọng nói bên tai Lam Ảnh Nguyệt, đôi mắt to tròn tràn ngập ý tứ không vui.
“Năm nay lại có thêm một tiểu hài tử, chẳng qua mới mười bốn mười năm tuổi, xem ra Phượng Quốc năm nay quả thật không bằng năm ngoái.” Ninh Uyển Chi nhìn Lam Ảnh Nguyệt, mắt phượng tràn đầy trào phúng: “Tiểu hài tử, mau về nhà đi, đây không phải địa phương ngươi nên đến.”
Không ít người trong đại sảnh nghe được câu này, đều nở nụ cười, trong mắt bọn họ tu vi của một tiểu hài tử sao có bằng họ được.
An Nhã tức giận đến giậm chân, Lam Ảnh Nguyệt bắt được nàng không để ý đến mọi người bước thẳng lên lầu.
Ninh Uyển Chi thấy Lam Ảnh Nguyệt cư nhiên không nhìn nàng, làm cho nàng khó chịu, vì thế đuổi theo Lam Ảnh Nguyệt lên lầu, mà một khi nàng đã đuổi theo nhất định gặp bi kịch.
Mà nguyên bản còn đang đi đột nhiên Lam Ảnh Nguyệt dừng lại, quay đầu.
Ninh Uyển Chi vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của Lam Ảnh Nguyệt, sau đó, nàng đột nhiên trợn to con mắt mất thăng bằng ngã xuống cầu thang, thời điểm sắp chạm mặt đất, làn váy xoẹt một tiếng, lộ ra một mảng đùi lớn, Ninh Uyển Chi tóc tai bù xù quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, không biết là hôn mê hay ngại quá không dám ngẩng mặt lên.
Mọi người há to miệng nhìn tình cảnh này, lại ngẩng đầu, Lam Ảnh Nguyệt cùng An Nhã đã biến mất tại lầu hai, nhưng tất cả mọi người đã tận mắt nhìn thấy Ninh Uyển Chi ngã xuống cầu thang, cho nên Ninh Trí Viễn cũng là có miệng khó trả lời, ôm lấy Ninh Uyển Chi ly khai.
Lam Ảnh Nguyệt tắm rửa xong nằm ở trên giường, vừa nhắm mắt lại, cảm giác được một tia khác thường.
Còn không chờ nàng động, Tiểu Long ở một bên phá cửa sổ nhảy ra ngoài, Lam Ảnh Nguyệt thông qua tinh thần gọi Tiểu Long, nó không có một chút phản ứng, nàng phất bộ ngoại sam đuổi theo.
Một lúc sau rốt cuộc nàng cũng thấy Tiểu Long ngồi trên nóc nhà, nó đi lên trên đấy dường như đang nhìn cái gì, Lam Ảnh Nguyệt bắt lấy nó ôm vào trong lòng, còn chưa nói chuyện, lại bị một cỗ lực lượng cường hãn bắt lấy, bất ngờ không kịp phòng lập tức từ trên nóc nhà rơi xuống.
Nhất thời trong gian phòng bọt nước văng khắp nơi, Lam Ảnh Nguyệt mở mắt, dùng con mắt lãnh ngạo thẳng tắp nhìn vào hắn.
Hắn có ngũ quan góc cạnh rõ ràng, lãnh tuấn, đôi mắt tím khiến người khác trầm mê, tà tà tựa vào bể bên cạnh, trên ngực tinh tráng đọng lại chút bọt nước, một bàn tay bưng chén rượu không chút để ý nhìn nàng, ngữ khí lành lạnh khiến người ta giận sôi: “Chính là ngươi, nói muốn đả bại ta?”