Nghe Lam Ảnh Nguyệt nói, mọi người đều dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn nàng, có phải đầu thiếu nữ này bị vấn đề rồi hay không, bọn họ tựa hồ có thể tưởng tượng ra một lát nữa sẽ phát sinh sự tình gì.
Ninh Uyển Chi thấy Mộ Tiêu Dật, bước chậm tới, cùng với bộ dáng ương ngạnh kiêu ngạo ngày hôm qua quả thật là một trời một vực, nhìn bộ dáng thẹn thùng của Ninh Uyển Chi da gà của Lam Ảnh Nguyệt bắt đầu nổi lên.
“Ngươi có biết điện hạ của chúng ta là người nào không, cư nhiên dám nói chuyện với điện hạ như vậy.” Nghe ngữ khí hờn dỗi của Ninh Uyển Chi kia thân mình Lam Ảnh Nguyệt run lên, quả là một tiểu cô nương đang ngượng ngùng, nhưng ai trong chúng ta cũng đều biết, quá nhập vai đi.
Ninh Uyển Chi thẹn thùng nhìn về phía Mộ Tiêu Dật, phát hiện Mộ Tiêu Dật nhìn qua, mặt càng đỏ hơn, “Điện hạ, một tiểu nha đầu này người không cần phải ra tay chỉ cần ta là được rồi.”
Ninh Uyển Chi nói xong, phát hiện Mộ Tiêu Dật vẫn duy trì tư thế như cũ, luôn luôn nhìn nàng, Ninh Trí Viễn vừa nhìn tình huống này đã hiểu, đại hoàng tử chẳng lẽ có ý tứ với muội muội hắn.
Viêm Quốc là tứ quốc bên trong ít nhất quốc gia(cái gì ít vậy ai giải thích dùm Linh cái, ít gái hay ít người???), nếu muội muội hắn gả cho Mộ Tiêu Dật, sau này Ninh Quốc cùng Viêm Quốc coi như đồng minh.
“Đúng đúng, việc này không nhọc đại hoàng tử ra tay.” Nói xong, Ninh Trí Viễn liền hướng Lam Ảnh Nguyệt đi tới, ngữ khí không tốt mở miệng nói: “Còn không chạy nhanh đến dập đầu xin lỗi đại hoàng tử, bằng không, hừ.”
Phong Hiên khoanh tay đứng bên cạnh Lam Ảnh Nguyệt, lông mày giương lên, “Bằng không thế nào?”
Đúng lúc này, Mộ Tiêu Dật vẫn đang nhìn Ninh Uyển Chi lành lạnh mở miệng: “Ngươi là ai?”
Nghe nói như thế, nụ cười trên mặt Ninh Uyển Chi cứng lại, tan nát cõi lòng, chẳng lẽ vừa mới rồi hắn nhìn nàng, chính là suy nghĩ nàng là ai sao? “Điện hạ, ta.” Ninh Trí Viễn còn chưa nói hết, đã bị Mộ Tiêu Dật một cước đạp bay: “Ngươi là ai? Việc của bản điện hạ không cần ngươi xen mồm vào?” (ngu thì chết, không ai ngu cho)
Nhìn biến cố bất thình lình này, không ít người trong đại sảnh nở nụ cười náo nhiệt, hai huynh muội này còn tưởng bở muốn nịnh bợ nhân gia, nhưng không ngờ đến Mộ Tiêu Dật căn bản không biết bọn họ, quá mất mặt.
những người Ninh Quốc nhanh chóng chạy đến nâng Ninh Trí Viễn lên, Ninh Trí Viễn nắm chặt nắm tay, hung hăng nhìn Mộ Tiêu Dật, cho dù Viêm Quốc cường đại, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là hoàng tử một quốc gia, Mộ Tiêu Dật này quả thật không coi ai ra gì.
“Lam Dật, so tài lần trước bại trong tay ngươi quả thật không hay ho gì, ngươi có dám so với ta một lần nữa hay không?” Đôi mắt Mộ Tiêu Dật gắt gao nhìn Lam Ảnh Nguyệt, sát ý nồng liệt kia khiến mọi người lập tức hơi tản ra.( thành phần thích xem náo nhiệt lót đệm ngồi xem^^)
Lam Ảnh Nguyệt không nói gì lắc lắc đầu, người này thật đúng là thiếu giáo huấn, Mộ Tiêu Dật ở trong mắt nàng đã là một phế nhân, trúng độc anh túc, hắn cho rằng còn có người có thể cứu được hắn sao?
“Ta hiện tại cũng không có thời gian ngoạn cùng với ngươi, muốn đánh, gặp trên lôi đài.” Nói xong, mấy người Lam Ảnh Nguyệt thản nhiên rời khỏi tửu lâu, căn bản là không để Mộ Tiêu Dật vào mắt.
Mộ Tiêu Dật tức giận, vừa muốn xoay người, lại phát hiện chân mmình bị một đôi tay bắt lấy, không thể nhúc nhích, Mộ Tiêu Dật trong cơn giận dữ, trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí mạnh mẽ, cường hãn biến thành cái bàn trước mặt thành bột phấn.
Mọi người ngơ ngác nhìn tình cảnh này, thật lâu không thể không thể phục hồi lại tinh thần.
Ánh mắt Mộ Tiêu Dật tràn ngập lệ khí lạnh lùng đảo qua mọi người trong trong đại sảnh, cả giận nói: “Nhìn cái gì, còn không cút cho ta.”
Dứt lời, trong đại sảnh vốn đông đúc, chỉ trong nháy mắt phân tán không còn một mảnh, Mộ Tiêu Dật ảo não, vừa mới rồi là Lâm Khiêm nói khi nào.
Bên kia, Lam Ảnh Nguyệt cùng mấy người rời khỏi tửu lâu đi dạo, đến chạng vạng đi theo Phượng Hiên đến hội bán đấu giá, vừa đi tới cửa, Lam Ảnh Nguyệt nhìn mọi người tấp nập xô đẩy nhau đi vào, với tốc độ như vậy, khi nào bọn hộ mới có thể vào được trong.
Phượng Hiên ở một cười cười như một tiểu hồ ly, đột nhiên hướng về phía đám người hô lớn: “Mộ Hi Thần tới rồi.”
Sau đó, mấy người vẫn còn đang chen chúc xô đẩy nhau đồng loạt quay đầu, cùng nhau chạy về chỗ bọn họ, Lam Ảnh Nguyệt không nói gì nhìn hậu trường đồ sộ này, không nghĩ tới thanh danh của khối băng kia lại hữu dụng như vậy.
Thời điểm mọi người chạy đến nơi, trước cửa bán đấu giá chỉ còn lại vài người thưa thớt, Phong Hiên chạy nhanh cùng mấy người chạy vào ghế lô nhã gian lầu hai, Phong Hiên lập tức phủ phục xuống bàn, một đôi mắt hoa đào cười thập phần nở rộ.
An Nhã bĩu môi nói: “Không nghĩ tới thanh danh của Mộ Hi Thần lại lớn như vậy.”
Phong Hiên không cho là đúng nở nụ cười: “Mộ Hi Thần này là thiên tài hiếm có của Viêm Quốc, địa vị của hắn ở Viêm Quốc với địa vị của nhị ca ở Phương Quốc là giống nhau.”
“Hắn làm sao có thể so được với Diệc Vương điện hạ của chúng ta.” An Nhã than thở một tiếng, ghé vào cửa sổ, nhàm chán nhìn cảnh người người chen chúc dưới đường.
Sắc trời tối dần, hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Trên đài cao của hội bán đấu giá một hắc y nam tử bước ra, toàn thân bao phủ một màu đen chỉ chừa ra cặp mắt sắc bén.
Hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “Hoan nghênh chư vị đến với hội bán đấu giá hoàng gia, đêm nay bán đấu giá mười bảo vật, vòng thứ nhất bắt đầu.”
Lời ít ý nhiều, rất nhanh có một nữ tử che mặt bưng một cái khay đi ra, trên khay là một hộp gỗ nho nhỏ, nam tử cẩn trọng mở nắp hộp gỗ ra “Băng Linh Thảo, giá khởi điểm hai mươi vạn kim tệ.”
Mọi người thấy Bắc Linh Thảo trong tay nam tử, rất nhiều người đều kích động đứng lên, “Ba mươi vạn.”
“Năm mươi vạn.” Một người lại nói.
Thời điểm nóng nhất ở dưới, Lam Ảnh Nguyệt không nói gì nhìn vào trong không gian của bản thân đã mọc một khóm bắc Linh Thảo, cầm một gốc cây trên tay, lẩm bẩm: “Thì ra cây này đáng giá như vậy.”
Phong Hiên mở to hai mắt nhìn Bắc Linh Thảo trong tay nàng, mạnh mẽ nhảy dựng lên, cấp bậc của Bắc Linh Thảo trong tay nàng với Bắc Linh Thảo kia chênh nhau không chỉ có một hai cấp, “Tiểu Dật, bao nhiêu kim tệ, bán cho ta.”
“Cho ngươi.” Lam Ảnh Nguyệt ném Bắc Linh Thảo vào tay Phong Hiên, nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phong Hiên không bình tĩnh nổi nữa, không nói gì nhìn Bắc Linh Thảo trong tay, hắn cũng không phải nhà giàu mới nổi, một trăm vạn hắn cũng sẽ đưa, hắn thân là hoàng tử cũng từng trải qua việc đời, cũng chưa từng thấy ai bốc đồng như nàng.
“Tiểu Dật, ngươi thiếu chân chạy không?” Phong Hiên hỏi.
“Không thiếu.” Lam Ảnh Nguyệt không quay đầu lại.
“Ngươi có thiếu đánh tạp không?” Phong hiên lại hỏi.(không hieru đánh tạp là gì)
“Không thiếu.”
“Vậy ngươi thiếu ấm giường không?” Phong Hiên kiên trì không ngừng hỏi.
Lam Ảnh Nguyệt rốt cục cũng quay đầu lại, không nói gì liếc hắn.
Lâm Khiêm tao nhã uống một ngụm trà, khẽ cười nói: “Nếu ngươi không sợ chết.”
Tần Ngọc cùng mấy người, nhìn về phía sau Phong Hiên, ở trong lòng yên lặng vì hắn bi ai.
Phong Hiên dường như không phát hiện điều gì dị thường, tiếp tục nói: “Tiểu Dật, kỹ thuật của ta tốt lắm.”
“Hử? Vài ngày không gặp, năng lực tăng lên không ít thì phải.” Một giọng nam dễ nghe từ sau lưng truyền đến, Phong Hiên phảng phất như bị lôi điện tạp kích, thân thể cứng ngắc tại chỗ.