Chương 52: Tứ Liên Minh Quốc Tế Tái (Ngũ)

Tứ Liên Minh Quốc Tế Tái (Ngũ)

Trong nháy mắt lúc nam nhân kia xuất hiện, Lam Ảnh Nguyệt phát hiện Phượng Diệc nắm tay nàng chặt hơn một chút, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhìn nam tử kia, đuôi lông mày lộ ra một chút lương ý, ánh mắt có chút ảm đạm, lần đầu tiên Lam Ảnh Nguyệt thấy được thần sắc như vậy trong mắt hắn.

Thời điểm mọi người đang hoảng sợ bất an, một sợi tơ màu đỏ như có sinh mệnh bay khỏi ống tay áo nam tử kia, xoay trong không trung một lát, rồi bay thẳng về phía cửa sổ phòng Lam Ảnh Nguyệt.

Cùng lúc đó, mười mũi tên băng lam từ phòng cách vách phá cửa mà ra, hồng trù vẫn còn xoay quanh trong không trung chỉ trong nháy mắt hóa thành mảnh nhỏ như những cánh hoa đỏ phiêu đãng trong không trung.

Mọi người lập tức nhìn về phía cánh cửa vừa bị vỡ vụn, chỉ thấy tay Mộ Hi Thần cầm Băng Lam cung mặt không biểu tình đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt lạnh như băng nhìn nam tử dưới đài.

“Thái tử điện hạ, là thái tử điện hạ, chúng ta được cứu rồi.” Mọi người thấy Mộ Hi Thần giống như gặp được vị cứu tinh, nhất thời kêu to lên.

Xem ra trong mắt người dân Viêm quốc, thái tử của bọn họ không có việc gì không làm được, tinh thần mọi người hơi thả lỏng một chút, sự tình quỷ dị lại một lần nữa hiện ra.

Hồng trù vừa mới rồi bị đánh tan, lại đang từng mảnh từng mảnh một ghép lại với nhau, cuối cùng trở thành một hồng trù hoàn chỉnh như ban đầu bay vào tay nam tử, nam tử kia nhìn Mộ Hi Thần, đột nhiên nở một nụ cười khiến mọi người kinh sợ: “Băng phách, ha ha ha, nếu ngươi bắt người đó cho ta, ta tha ngươi một mạng.”

“Không cần.” Đôi mắt lạnh như băng của Mộ Hi thần bắt đầu nổi lên sát ý, trong nháy mắt rời khỏi gian phòng mình đang đứng, chỉ trong một nhịp hô hấp đã đứng vững trên đài cao đối diện với hồng y nam tử trước mặt, băng phách phát ra màu xanh sáng bao phủ cơ thể hắn, cả người có vẻ lạnh như băng.

Mọi người kinh ngạc nhìn tình cảnh này, Mộ Hi Thần chỉ là một cung thủ nhưng tốc độ này cũng quá nhanh đi.

“Ta muốn là tiểu gia hỏa kia, ngươi cần gì phải đi tìm chết.” Nam tử thanh âm trở nên có chút quỷ dị, so với vừa nãy quả thật bất đồng, mọi người lại cảm thấy trong đấy có một tia nhu hoà.

Không biết là tiếng kêu sợ hãi của ai phát ra khiến mọi người đồng loạt nhìn về phía hồng y nam tử, sự tình xảy ra tiếp theo nằm ngoài nhận thức về pháp thuật của bọn họ.

Ở trước mắt bao nhiêu người ngũ quan của hồng y nam tử kia bắt đầu thay đổi, đôi mắt hoa đào chuyển thành mắt phượng tà mị, khoé mắt có một giọt nước khiến cặp mắt tràn đầy lệ khí, đôi lông mày hếch cao, nụ cười đầy yêu mị, nhếch môi thôi cũng tràn đầy phong tình vạn chủng, ngón tay thon dài giơ lên tao nhã vén lên mái tóc, phát ra thanh âm mềm nhẹ say lòng người: “Ngươi còn muốn nhìn bao lâu nữa.”

Vừa nói vừa nhìn hướng phòng Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng tránh thoát khỏi bàn tay Phượng Diệc, không biết rốt cuộc trong lòng là cảm giác gì.

Tần Ngọc mở to hai mắt nhìn: “Nữ nhân?”

Thao Thiết nhìn nữ nhân trên đài, ánh mắt lướt qua người Phượng Diệc, lành lạnh mở miệng nói: “Chỉ là một màn ảo thuật đơn giản mà thôi, chưa từng trải việc đời.”

“Nha đầu, đợi ta, ta đi một chút sẽ trở lại.” Phượng Diệc nói xong, cũng không chờ Lam Ảnh Nguyệt trả lời, lập tức lắc mình ra khỏi phòng, từ trong lòng bàn tay bay ra vô số băng hoa hướng về phía mọi người dưới đài bay tới, những người đó còn chưa kịp thấy rõ người tới là ai đã ngã xuống mất đi tri giác.

Ngay cả Mộ Hi Thần cũng mất ý thức ngã khỏi đài cao.

Nhìn về phía thân ảnh trên đài kia, đáy mắt Lam Ảnh Nguyệt hiện lên một tia trào phúng, trên đại lục này người có năng lực khiến Phượng Diệc biến sắc có thể đếm trên đầu ngón tay, Lam Ảnh Nguyệt xoay người nhìn ra ngoài đường, nhàn nhạt mở miệng nói: “Du Hồn, chúng ta đi.”

“Là.” Du Hồn lẳng lặng không một tiếng động mở kết giới, Lam Ảnh Nguyệt lập tức nhảy ra ngoài.

“Tiểu Dật ngươi không đợi Diệc Vương điện hạ sao?” Tần Ngọc nói còn chưa dứt lời, đã bị An Nhã đạp cho một cước, nhìn thấy bóng lưng mấy người đã xa, Tần Ngọc nắm chặt tay buồn bực đi theo.

Dọc đường đi, mấy người cực kỳ yên tĩnh, ngay cả người huyên náo như An Nhã cũng cực kì yên tĩnh.

Đến tửu lâu, Lam Ảnh Nguyệt lập tức vào phòng, Tiểu Long ôm trái cây chưa cắn, dè dặt cẩn trọng đưa tới trước mặt Lam Ảnh Nguyệt: “Mẫu thân, ăn thôi.”

Lam Ảnh Nguyệt lắc lắc đầu, ngồi lên giường vận công nhưng tinh thần lại không tài nào tập trung, nàng phiền muộn ngã xuống giường cuộn chăn, trong lòng cực kỳ phiền chán.

Sáng sớm hôm sau, Lam Ảnh Nguyệt cùng mấy người theo đạo sư tiến vào hội trường, thời điểm bọn họ đến nơi bên trong đã toàn người với người, đạo sư mang bọn họ đến vị trí đã định chờ đến thời điểm bắt đầu.

Đúng lúc này mọi người đột nhiên nhao nhao lên, An Nhã đứng lên nhìn thoáng qua, bĩu môi nói: “Mộ Hi Thần này đi đến đâu cũng gây ra động tĩnh lớn như vậy.”

Gương mặt Mộ Hi Thần lạnh lùng, ngũ quan như được điêu khắc cực kì tuấn mỹ, đột nhiên An Nhã ngồi một bên nói: “Thần tượng, Mộ Hi Thần vừa mới hướng nhìn thoáng qua phía chúng ta.”

Lam Ảnh Nguyệt vuốt vuốt bụng Tiểu Long, không chút để ý nói: “Hắn coi trọng ngươi thôi.”

Mặt An Nhã tối sầm, ghét bỏ mở miệng nói: “Ta mới không muốn bị đông chết.”

Lam Nguyệt Ngôn ngồi một bên đột nhiên xen vào nói: “Coi trọng ngươi? An Nhã, ngươi cũng không nhìn lại bản thân mình xem, hắn có nhìn trúng cũng phải là ta.”

An Nhã ghét bỏ liếc mắt nhìn Lam Nguyệt Ngôn một cái, “Ngươi vừa phải thôi, ở Phượng Quốc dọa người còn chưa tính, không cần ở Viêm Quốc tự tìm xấu hổ, ngươi thật sự cho rằng mình khuynh quốc khuynh thành sao.”

Nghe lời An Nhã nói xong gương mặt Lam Nguyệt Ngôn lập tức chuyển đen, vừa định phản bác trọng tài lại tuyên bố đến thời gian rút thăm, nàng hung hăng dậm chân, buồn bực hô: “Ca.”

Lam Hạo Phong không nói gì nhìn thoáng qua Lam Nguyệt Ngôn, muội muội hắn được chiều từ nhỏ đến hỏng rồi, ở trường hợp này cũng không biết thu liễm.

Lam Ảnh Nguyệt tùy tiện lấy ra một lá thăm trong rương đưa cho trọng tài, sắc mặt trọng tài khẽ biến, Lam Ảnh Nguyệt liếc mắt nhìn cái tên ghi phía trên, Vũ Văn Diệp, không biết.

An Nhã tiến đến bên cạnh Lam Ảnh Nguyệt nói: “Thần tượng cẩn thận, Vũ Văn Diệp là pháp sư mạnh nhất Ly Quốc, am hiểu dùng độc, là một người cực kì ngoan độc, có một bát giai ma thú.”

“Yên tâm.” Lam Ảnh Nguyệt gật gật đầu, chậm rãi đi lên lôi đài, Viêm quốc cực kì rộng lớn, có mười lôi đài để đồng thời tham gia đấu.

Lam Ảnh Nguyệt vừa mới lên lôi đài, mọi người dưới đài bắt đầu nghị luận sôi nổi, bởi vì thoạt nhìn Lam Ảnh Nguyệt thật sự là quá nhỏ lại còn ôm một tiểu miêu không có chút năng lực gì, cho dù ai nhìn vào cũng nghĩ nàng thua không thể nghi ngờ.

“Ngươi đầu hàng đi, ta không muốn động thủ với một tiểu hài tử.” Một nam tử áo lam bước lên, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, khinh thường nhìn thiếu nữ trước mắt.

“Người mạnh nhất Ly quốc chỉ có thế này thôi sao.” Lam Ảnh Nguyệt ôm Tiểu Long dừng lại, giương mắt nhìn Vũ Văn Diệp, dù ở hoàn cảnh nào khinh định luôn là điều tối kị nhất.

Nhìn ánh mắt đùa cợt của nàng, Vũ Văn Diệp lạnh lùng cười: “Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”

Nhiếp Hồn Vương Phi

Nhiếp Hồn Vương Phi

Status: Completed Author:

Một sát thủ đứng đầu thế giới vì muốn thoát khỏi sự khống chế của chính nghĩa phụ mình mà tự sát.

Nhưng lại không chết mà xuyên vào một tiểu thư phế vật bị người khi dễ.

Nàng mở mắt sống lại một lần nữa. Phế vật? Ngốc tử? Nàng cười nhẹ nhàng nhưng chứa sát khí nơi đáy mắt nói: Muốn biết tư vị sống chẳng bằng chết như thế nào sao? Ta sẽ cho các ngươi toại nguyện.

Vân động gió nổi lên, xem nàng như thế nào mang theo không gian tùy thân cùng manh sủng đem đại lục này giảo long trời lở đất.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset