Mấy người Tần Ngọc vừa nghe được, nhanh chóng đến gần lôi đài, lúc họ đến nơi lôi đài đã bị vây chặt như nêm.
Lâm Khiêm mơ hồ thấy được bóng người phía trên lôi đài, nhẹ giọng nói: “Là Tiểu Dật.”
Mấy người vừa đi lên phía trước, lập tức nhìn thấy đối diện Lam Ảnh Nguyệt là một nữ nhân lãnh diễm, nữ nhân kia trang điểm rất đậm, khiến người ta không nhìn rõ diện mạo thật sự của nàng, nhìn nàng khoảng tầm mười sáu tuổi, một đôi mắt tràn ngập hèn mọn nhìn Lam Ảnh Nguyệt.
Mọi người xung quanh ghé vào ta nhau khe khẽ nói nhỏ: “Rốt cuộc Lam Dật là loại người nào?”
“Không phải nói là người dị tộc sao?” Một người nhỏ giọng nói.
Người bên cạnh lập tức che miệng hắn lại: “Lời này mà ngươi cũng dám nói sao, nàng chính là nữ nhân của Diệc Vương điện hạ, nếu nói lung tung chỉ sợ mạng của ngươi cũng không còn.”
Nghe như vậy, lại nghĩ đến mấy lời đồn đãi về Lam Ảnh Nguyệt mấy ngày nay, thanh âm mọi người đã nhỏ càng thêm nhỏ, nếu Lam Dật thật sự là nữ nhân của Diệc Vương điện hạ, tất nhiên là bọn họ không dám động vào.
Hai người trên lôi đài không nói lời nào, mọi người phía dưới có chút vội vàng xì xào to nhỏ, một lúc sau, nữ nhân lạnh lùng mở miệng nói: “Bắt đầu đi.”
Lam Ảnh Nguyệt khoanh tay, mặt không biểu cảm nhìn nữ nhân trước mắt, mấy ngày hôm nay nàng luôn bế quan tu luyện, vừa mới đến đấu trường đã được nữ tử này điểm tên, nói muốn khiêu chiến với nàng, nếu không đánh với nàng, nàng lập tức công bố thân thế của nàng trước mắt mọi người, tuy rằng nghi ngờ, nhưng Lam Ảnh nguyệt vẫn tiếp nhận thách đấu, Du Hồn cùng Thao Thiết đều không biết nữ tử này là ai, cũng không phải siêu cấp cường giả, như vậy có thể cho nàng làm nóng người.
“Ngươi sẽ hối hận hôm nay đã tới khiêu khích ta.” Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười trong tay đã xuất hiện ma pháp trượng, nhưng khác lần trước là lần này không ai dám cười nhạo nàng.
Đôi môi đỏ mọng của nữ tử yêu diễm kia gợi lên một nụ cười lạnh, bàn tay bổ một chưởng vào trong không trung, hắc vụ nồng liệt tản ra, mái tóc đen của nàng phi vũ cùng với đám hắc vụ kia, cả người quỷ dị không nói lên lời.
“Nữ tử này lại là tứ công chúa?” Một người nhỏ giọng nói.
Người bên cạnh lập tức phủ nhận: “Có công chúa nào lại xấu như vậy.”
“Không phải Viêm Quốc có một công chúa dung hợp được độc dược với ma pháp sao?” Một người lại nói.
Nghe xong, Lâm Khiêm nở nụ cười, không nghĩ tới Tiểu Dật lại bị tiểu ma nữ này theo dõi, thật sự thú vị, nếu không đánh trận này, với tính tình của tiểu ma nữ kia, khẳng định sẽ không bỏ qua.
Ngay tại thời điểm Lam Ảnh Nguyệt chuẩn bị ra tay, đột nhiên Tiểu Long lại nhảy lên vai nàng, không nói gì há to miệng ra, sau đó đám hắc bên nữ tử kia, lại không chịu khống chế của chủ nhân hướng về phía Tiểu Long, cuối cùng toàn bộ bị hít vào trong bụng nó.
Tiểu Long thỏa mãn ợ một cái no nê, bày ra bộ dáng buồn ngủ, mềm yếu mở miệng nói: “Mẫu thân, ăn thật ngon.”
Khiếp sợ nhất chính là nữ tử phía đối diện, hắc vụ kia đều là độc khí, tiểu miêu kia lại có thể ăn dễ dàng như vậy? Nhưng lại giống như ăn mỹ vị thông thường trong nhân gian, đây rốt cuộc là loại mèo gì? “Thiển Thiển.” Cùng với một thanh âm lạnh như băng, Mộ Hi Thần lạnh lùng đi tới.
Trong nháy mắt nàng nhìn thấy Mộ Hi Thần, xoay người muốn chạy, lại bị Mộ Hi Thần kéo cổ áo lại, nhìn gương mặt quỷ dị của nàng, Mộ Hi Thần thẳng tắp kéo nàng ra ngoài: “Xấu muốn chết.”
“Mộ Hi Thần, ngươi không cần kéo ta, ta còn chưa đánh với Lam Dật.” Nữ tử giãy dụa hét lớn.
“Ngươi đánh không lại nàng.” Mộ Hi Thần lạnh lùng nói.
Mộ Thiển Thiển bất mãn hét lớn: “Mắt cẩu nào của ngươi thấy ta đánh không lại nàng, còn chưa đánh ngươi đã biết kết quả rồi sao?”(nguyên văn Linh k sửa a)
Mộ Hi Thần đang muốn nói chuyện, Mộ Thiển Thiển lại tránh thoát được chạy đến trước mặt Lam Ảnh nguyệt nói: “Lam Dật, ta gọi là Mộ Thiển Thiển, kỳ thực ta chỉ muốn đánh một trận với ngươi mà thôi, thế nào, đánh hay không đánh.”
Nhìn khí chất của Mộ Thiển Thiển hiện tại so với vừa nãy giống như hai người vậy, Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt mở miệng nói: “Ngươi đánh không lại ta.”
Mộ Thiển Thiển buồn bực, vì sao ngữ khí của hai người lại giống nhau vậy, nàng còn tiếp tục nói chuyện, Lam Ảnh Nguyệt lại đột nhiên lại nở nụ cười với nàng: “Về nhà rửa mặt đi, để như vậy thật khó nhìn.”
Thời điểm mọi người cho rằng Mộ Thiển Thiển sẽ phát hỏa, Mộ Thiển Thiển lại nhu thuận chuyển thân, đi ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Mộ Hi Thần, còn lộ ra một gương mặt tươi cười với Mộ Hi Thần, dùng thanh âm ngấy chết người nói: “Hi Thần ca ca, ta đi rồi.”
Mộ Hi Thần nhìn gương mặt vô cùng thê thảm củ nàng, thân mình không chịu khống chế run lẩy bẩy.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Mộ Thiển Thiển tiêu sái rời đi, đây không phải nhận thức của bọn họ về tứ công chúa, khí phách của tứ công chúa không khác gì một nam tử, tại sao có thể đi như vậy, hơn nữa nàng còn vừa gọi một tiếng Hi Thần ca ca, bọn họ nghe xong mà nổi hết cả da gà.
Đoạn nhạc đệm nhỏ rất nhanh đi qua, điều khiến Lam Ảnh Nguyệt không nghĩ tới chính là, trận chung kết này, lão hoàng đế lại đến đây, nhìn gương mặt âm trầm của lão hoàng đế, Tần Ngọc cười nói: “Sắc mặt của Hoàng đế hôm nay không được tốt.”
An Nhã không nói gì liếc mắt xem thường: “Ngọc ca ca, huynh thử là người bị trộm, hơn nữa còn không tìm thấy kẻ trộm, tâm tình của huynh tốt được sao?”
Thời điểm mọi người còn đang nói chuyện phiếm, trọng tài tuyên bố bắt đầu rút thăm, thời điểm đến lượt Lam Ảnh Nguyệt, trọng tài lại chuyển đổi vị trí của chiếc hòm rút thăm, Lam Ảnh Nguyệt làm bộ không phát hiện, làm như không có việc gì rút thăm, đưa thẻ bài trong tay cho trọng tài.
“Lam Dật Phượng Quốc đối đầu với Lam Hạo Phong Phượng quốc.” Trọng tài nói.
Lam Ảnh Nguyệt cười lạnh trong lòng, Lam Hạo Phong này quả thật không sợ chết.
“Thật sự là không khéo, còn chưa tiến vào mười cường đã gặp phải ngươi.” Lam Hạo Phong tươi cười giả dối với Lam Ảnh nguyệt khiến nàng rất phản cảm, Lam Hạo Phong chỉ dừng ở ngũ gia, đứng sau lục giai vẫn còn tự tin như vậy, khẳng định có giả rối.
Lam Ảnh Nguyệt chậm rì rì tiêu sái bước lên lôi đài, lạnh lùng mở miệng nói: “Quả nhiên là khéo, nếu không phải đứng trước mặt bao nhiêu người, ta còn lo lắng xem có phải ngươi động tay chân hay không.”
“Làm sao có thể.” Ánh mắt Lam Hạo Phong nhíu lại, nữ tử này quả thật không đơn giản, chẳng qua những thứ này không là gì, người chết sẽ không còn là uy hiếp.
Lam Ảnh Nguyệt vừa mới đứng ổn định, Lam Hạo Phong đã rút trọng kiếm ra, nhanh chóng công kích về phía Lam Ảnh Nguyệt, không thể không nói, Lam Hạo Phong cũng có vài phần thực lực, nhưng mà đối thủ của hắn lại là Lam Ảnh Nguyệt, thì đã biết rõ kết cục.
Ngay tại thời điểm trọng kiếm của Lam Hạo Phong bổ tới, Lam Ảnh Nguyệt biến mất ở tại chỗ, mồ hôi lạnh của Lam Hạo Phong chảy ròng, nhìn xung quanh lại không thấy được thân ảnh của Lam Ảnh Nguyệt.
Phía sau lại truyền đến một thanh âm lạnh lùng: “Ta ở đây, ngươi quá chậm.”
Lam Hạo Phong tức giận quay lại, nhưng lại không thấy thân ảnh của Lam Ảnh Nguyệt.
Bên cạnh lại truyền đến thanh âm trêu tức của Lam Ảnh Nguyệt: “Chậm như vậy, ngươi chưa ăn cơm sao?”
Nhưng lúc hắn xoay người lại, không thấy nàng.
Người dưới đài trợn mắt há mồm, tốt xấu gì Lam Hạo Phong cũng là ngũ giai, làm sao có thể ngay cả góc áo của Lam Dật cũng chạm không tới, không phải mà là ngay cả bóng người cũng nhìn không thấy.
Pháp sư ở đây đều gặp trở ngại, lại nhìn tốc độ quỷ dị của Lam Dật, một pháp sư lại có tốc độ nhanh như vậy sao? Như vậy còn đề người ta sống không.
Một nén hương trôi qua, Lam Hạo Phong đã sớm tuôn mồ hôi như tắm, nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt vẫn một thân thoải mái như bình thường, thậm chí nhàm chán ngáp một cái.
Đúng lúc này, ánh mắt của Lam Hạo Phong trầm xuống, rốt cục hạ quyết tâm, tay giống như vô tình lau khóe miệng, sau đó linh lực trên người đột nhiên tăng vọt, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, nhanh chóng đột phá lục giai, tại thời điểm mọi người còn chưa phục hồi lại tinh thần, trên người hắn lại truyền ra một đợt linh lực dao động kịch liệt nữa, cư nhiên đột phá thất giai!
Chỉ trong một cái hô hấp Lam hạo Phong đã đột phá thất giai, có cần điên cuồng như vậy không.
Toàn trường yên tĩnh một thanh âm cũng không có, Tần Ngọc giật giật khóe miệng, gian nan nói ra một chữ: “Dược.”