Hỏa liệt hừng hực bao quanh lôi đài, tất cả mọi người không rõ tình huống bên trong.
Toàn thân Lam Hạo Phong cứng ngắc, sợ hãi không ngừng lan ra, hắn run run mở miệng nói: “Không thể nào, làm sao có thể, ta là cường giả thất giai, sao có thể bại dưới tay ngươi.”
“Ngươi xác định, ngươi là thất giai sao?” Lam Ảnh Nguyệt không nói gì lắc lắc đầu, một chưởng đánh vào sau lưng Lam Hạo Phong, lúc này Lam Hạo Phong đã hết dược hiệu, linh lực tán đi trở về ngũ giai, căn bản không thể chống đỡ được chưởng lực của Lam Ảnh Nguyệt, trong nháy mắt bị lảo đảo.
Lam Hạo Phong quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy ngũ phủ lục tạng bị quay cuồng, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh lùng của Lam Ảnh Nguyệt: “Ta sẽ cho ngươi biết kết cục của việc tính kế ta là thế nào.”
Trong nháy mắt, Lam Hạo Phong cảm giác được mình bị nhốt trong hầm băng, toàn thân mất đi tri giác.
Hỏa diễm tán đi, mọi người rốt cục cũng thấy được cảnh tượng trước mắt, chỉ nhìn thấy quanh thân Lam Hạo Phong toàn vết bỏng, tóc bị thiêu mất một nửa, lúc này hắn chật vật quỳ rạp trên mặt đất, một chân Lam Ảnh Nguyệt đặt trên lưng Lam Hạo Phong, hai tay khoanh trước ngực, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, trên tà váy trắng noãn không nhiễm một hạt tí bẩn nào.
Tiểu Long đứng trên tóc của Lam Hạo Phong nhảy nhảy, chơi đến không biết trời đất trăng sao gì.
Lam Nguyệt Ngôn vừa nhìn thấy Lam Hạo Phong như vậy, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, hét lớn: “Nhất định là ngươi dùng thủ đoạn không muốn mọi người nhìn thấy, ngươi chỉ đạt đến lục giai, sao có thể đánh được ca ta.”
“Ngươi bị ngu sao?” Tần Ngọc không chút khách khí mở miệng nói: “Người đứng cuối cùng là người thắng, lời này là Lam Hạo Phong đã nói từ đầu, không cần biết dùng phương pháp gì, ngươi không hiểu được mấy từ đó sao?”
“Giảng đạo lý cho một kẻ ngốc, Ngọc ca ca huynh có bị ngốc không vậy?” An Nhã tà tà liếc mắt nhìn Lam Nguyệt Ngôn một cái, tràn đầy khinh thường, nàng còn tưởng nữ nhân này sở tác sở vi, không ngờ càng nhìn càng không vừa mắt.
Mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy Lam Hạo Phong đang từ ngũ giai tiến lên thất giai, nhưng hiện tại Lam Hạo Phong lại dẫm dưới chân Lam Ảnh Nguyệt, thua triệt để như vậy, từ khi nào cường giả thất giai lại không chịu được một kích.
“Trọng tài, còn không tuyên bố kết quả sao?” Lam Ảnh Nguyệt nhìn trọng tài đứng ngốc một bên, ánh mắt hơi trầm xuống.
Trên trán trọng tài đổ mồ hôi lạnh, hắn nhìn Lam Hạo Phong nằm trên mặt đất khoing hề nhúc nhích, chần chờ một chút mở miệng nói: “Trừ khi đối phương nhận thua hoặc bị đánh khỏi lôi đài, mới có thể tuyên bố kết thúc.”
“A.” Lam Ảnh Nguyệt cười lạnh một tiếng, rời chân khỏi lưng Lam Hạo Phong, đứng ở một bên nhìn trọng tài nói: “Thật đúng là chưa tới phút cuối chưa dừng.”
Trọng tài giương mắt nhìn về phía Lam Ảnh Nguyệt, nhìn đôi mắt tựa tiếu phi tiếu kia giống như nàng có thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn vậy, điều này làm cho mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng, chột dạ cúi đầu.
Lam Hạo Phong quỳ rạp trên mặt đất, vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị một lực lượng vô hình nâng đứng dậy, cảm giác quỷ dị này khiến hắn phát hoảng, cuống quít nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện ra bất kì kẻ nào, hắn sợ tới mức hô lớn: “Ta nhận thua ta nhận thua.”
Mọi người thất vọng lắc lắc đầu, vốn dĩ còn muốn nhìn Lam Ảnh Nguyệt xấu mặt, lại không nghĩ tới, Lam Hạo Phong này mặc dù đạt thấy giai lại không ngờ nhu nhược như vậy, nhìn hắn như vậy, không có một chút bộ dáng của cường giả.
“Ngươi có thể nhảy rồi.” Tay phải Lam Ảnh Nguyệt duỗi ra, làm một tư thế mời.
Người khác không biết, nhưng Lam Hạo Phong biết bản thân hắn rơi vào tình huống gì, hiện tại đừng nói đến nhảy, cho dù đứng thẳng cũng cực kì khó khăn, nhưng lại có một lực lượng vô hình bao quanh hắn, ngay cả bất tỉnh hắn cũng không làm được, giống như một con rối gỗ bị người ta bài bố, không có một chút khả năng tự chủ nào.
Thao Thiết đứng ở trên đỉnh đầu Lam Hạo Phong, ôm cánh, còn tưởng muốn trốn thoát sao? Muốn chết.
“Lam Dật, ngươi không cần quá đáng.” An Nhiên luôn im lặng từ đầu đến giờ rốt cục cũng mở miệng, nàng vĩnh viễn không quên được chuyện ngày ấy nàng chịu khuất nhục như thế nào, nàng hận Lam Ảnh Nguyệt thấu xương, nhưng hiện tại nàng không có năng lực báo thù, chỉ có thể nhẫn.
“Ta quá đáng sao?” Lam Ảnh Nguyệt bĩu môi: “Ngươi có thể dùng bộ mặt nghiêm trang ấy nói như vậy, thật sự làm ta khâm phục.”
“Khụ khụ.” An Nhã gắt gao mím môi, nhìn saqsc mặt đỏ bừng của An Nhiên, hết sức sung sướng.
“Lam Hạo Phong ngươi còn là nam nhân khônh? Đừng có nói không giữ lời.” Tần Ngọc hét lớn.
Lâm Khiêm lập tức phụ họa nói: “Thì ra đệ tử Thanh Long thế gia có đức hạnh như vậy.”
Đông Phương Hàn lạnh lùng nói một câu: “Phế vật.”
Đúng lúc này, đạo sư vẫn luôn im lặng từ đầu tới giờ đột nhiên mở miệng nói: “Lam Dật, nể mặt ta, bỏ qua chuyện này đi, dù sao đây cũng là Viêm Quốc, nhiều người nhìn như vậy, không tốt.”
“Ha ha.” Lam Ảnh Nguyệt quả thật quá thất vọng với đạo sư: “Đạo sư, lời ngươi nói không đúng rồi, nếu ngươi cảm thấy bị ảnh hưởng xấu, tại sao lúc Lam Hạo Phong đưa ra điều kiện kia, ngươi không đi ngăn cản?”
Gương mặt đạo sư trắng bệch, Lam Ảnh Nguyệt tiếp tục mở miệng nói: “Chứ không phải nếu người thua là ta, thì bỏ qua sao?”
Nhìn ánh mắt của Lam Ảnh Nguyệt, đạo sư chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đây không phải là ánh mắt mà một thiếu nữ mười bốn tuổi nên có, hắn hoảng loạn xoa xoa cái trán: “Ta không có ý tứ này.”
“Đạo sư, có một số việc, ngươi không cần quan tâm thì tốt hơn.” Lâm Khiêm híp mắt, ngữ khí vô cùng ôn hòa, lại khiến đạo sư kia rùng mình một cái.
Đây đều là đệ tử thế gia, hắn không có khả năng động vào, mà bọn họ lại đứng về phía Lam Dật, sự tình ngày hôm nay, ngay từ đầu, hắn đã sai lầm rồi.
Thời điểm mọi người còn đang huyên náo, đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Tất cả câm miệng cho trẫm, ngươi coi Viêm Quốc là chỗ nào, có thể để cho ngươi động vào sao.”
Mọi người vừa nhìn thấy Hoàng Thượng, lập tức tất cả mọi người quỳ xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ có mấy người cùng với Tần Ngọc và Lam Ảnh Nguyệt vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ.
Hôm đó là vào ban đêm cho nên ánh sáng quá mờ, Lam Ảnh Nguyệt cũng không nhìn kĩ diện mạo lão hoàng đế, lúc này nhìn lại khiến nàng hơi nghi hoặc, gương mặt này bình thường không thể bình thường hơn, so với Mộ Hi Thần thật sự là không có một chút tương tự.
Lão hoàng đế vừa nhìn thấy, hắn đã đi đến trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, không ngờ nàng lại ngẩn người, nhất thời cả giận nói: “Lam Dật, ngươi biết tội chưa?”
Lam Ảnh Nguyệt nghe xong, nhất thời vui vẻ: “Tội? Có tội sao?”
Lão hoàng đế nhìn Lam Ảnh Nguyệt chẳng những không nhận tội, ngược lại còn cùng hắn tranh luận, hơn nữa thái độ kiêu ngạo kia, hoàn toàn không để hắn vào mắt, trong lòng bùng lên giận giữ: “Lớn mật, lại giám dùng ngữ khí này nói chuyện với trẫm, người đâu.”
Tần Ngọc cùng mấy người cả kinh, lão hoàng đế muốn động thủ sao, vì thế mấy người muốn đi qua giúp nàng, lại bị ánh mắt của Lam Ảnh Nguyệt ngăn lại.
Người cao hứng nhất lúc này chính là Lam Hạo Phong, nếu hoàng đế động thủ, cho dù Lam Dật có ba đầu sáu tay, cũng vô pháp chống lại một quốc gia tinh nhuệ.
Phải biết rằng hoàng đế của Viêm Quốc hỉ nộ vô thường, chỉ vì tranh luận với hắn mà đã có rất nhiều người bị giết, Lam Dật đây là đang tự tìm cái chết.
“Chậm đã.” Đúng lúc này, Lam Ảnh Nguyệt lại nhàn nhạt mở miệng, sau đó đi đến gần lão hoàng đế, từ trên lôi đài nhìn xuống, không chút để ý mở miệng nói: “Xem ra bệnh Phong Hàn của Hoàng Thượng đã tốt rồi.”
Mọi người đại khí cũng không dám phát ra, trong lòng bàn tay nhóm người Tần Ngọc tràn đầy mồ hôi, Tiểu Dật làm gì không làm, lại muốn khiêu khích lão hoàng đế.
Lam Hạo Phong nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm, khóe miệng lạnh lùng gợi lên, Lam Dật tiếp tục đi, nhanh chọc giận lão hoàng đế đi, như vậy ngươi cách cái chết không còn bao xa.
Mọi người đợi một lúc lâu, lại không nghe thấy tiếng giận giữ trong dự đoán, ngược lại nghe được một thanh âm nhu hòa: “Lam Dật thật sự là một hài tử tốt, lại có thể quan tâm trẫm như vậy, trẫm đã tốt hơn nhiều rồi.”
Tần Ngọc không nói gì giật giật khóe miệng, thậm chí hắn còn hoài nghi tai mình gặp vấn đề, lão hoàng đế này lất mặt còn nhanh hơn lật sách, vừa mới rồi còn muốn động thủ, thế nào hiện tại lại hiền lành như vậy? Mọi người ở đây không hiểu ra sao, Lam Hạo Phong khiếp sợ nhìn gương mặt lão hoàng đế tràn đầy ý cười, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng, lão hoàng đế lại đi lên lôi đài, vỗ vỗ vai Lam Ảnh Nguyệt, cực kì hòa ái nói: “Ngươi xử lý sự tình đi, trẫm về trước, về sau nếu có người khi dễ ngươi, cứ việc tìm đến trẫm.”
Nói xong trong sự kinh ngạc của mọi người, mang theo một đám cung nhân rời đi, hành vi hôm nay của hoàng đế Viêm Quốc thật dị thường, mấy ngày hôm trước còn muốn đánh muốn giết Lam Giật, làm sao lại đột nhiên đổi tính rồi.
Chỉ là hoàng đế đã lên tiếng, không còn ai dám ngăn cản Lam Ảnh Nguyệt.
“Tới phiên ngươi thực hiện lời hứa.” Lam Ảnh Nguyệt chuyển hướng đến Lam Hạo Phong, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng mà Lam Hạo Phong lại bị dọa cho toàn thân phát run, lúc đó là do hắn khẳng định bản thân mình thắng rồi cho nên mới nói như vậy, muốn hắn nhảy không bằng giêdt hắn.
“Lam Dật, ngươi giết ta đi.” Lam Hạo Phong cắn răng nói.
“Giết ngươi?” Lam Ảnh Nguyệt bĩu môi nói: “Sợ ô uế tay của ta.”
“Đạo sư, ngươi nhanh đi ngăn cản Lam Dật đi, nàng hơi quá đáng rồi! Ca ca ta trưởng tử của Thanh Long thế gia, sao có thể nhảy trước mặt đám dân đen này được.” Lam Nguyệt Ngôn bởi vì sốt ruột, thanh âm nói chuyện cũng trở nên lớn chút, vừa khéo bị người chung quanh nghe thấy.
Mọi người cực kì không vui, một hắc y thiếu niên nói: “Dân đen sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai, lại dám nói chúng ta như vậy.”
“Chính là, vốn tưởng Lam Hạo Phong bị thương còn muốn tha cho hắn, hiện tại xem ra, hắn không thể không nhảy.” Một người cả giận nói.
” Đúng, phải nhảy, cư nhiên dám nói chúng ta là dân đen! Không thể tha thứ.”
Lam Nguyệt Ngôn sợ hãi che miệng, nàng không nghĩ tới mình chỉ voi tâm nói một câu lại hại đến ca ca, nhưng nàng thật sự không phải cố ý, hốc mắt nàng đỏ lên, khẩn trương nhìn về phía Lam Hạo Phong.
Lại phát hiện, Lam Hạo Phong cũng đang nhìn nàng, ánh mắt kia, lạnh đến thấu xương.