Chương 64: Không Đành Lòng Nhìn Thẳng

Không Đành Lòng Nhìn Thẳng

Trong lòng Lam Nguyệt Ngôn áy náy cực kỳ, nàng muốn giúp Lam Hạo Phong, không nghĩ tới chính nàng là người đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió.

Lúc này Lam Hạo Phong quả thật đã chết tâm, đến cùng Lam Nguyệt ngôn này có đầu óc không vậy, bây giờ thì hay rồi ngay cả một chút hi vọng cũng không có.

Nghe thanh âm cao tiếp nối tiếp nhau ở xung quanh, trong lòng Lam Hạo Phong cực kì tuyệt vọng, hắn lành lạnh nở nụ cười hai tiếng, hắn vốn cho rằng mình vẫn còn đường sống, nhưng không ngờ được rằng lại thua thảm như vậy.

Lam Ảnh Nguyệt thật sự bội phục Lam nguyệt Ngôn, nếu không nhờ nàng tạo ra tình cảnh như vậy, chỉ sợ người phía dưới không hứng trí như vậy đâu, quả thật giúp đỡ nàng.

“Lam Dật, nếu như ngươi làm như vậy, Thanh Long thế gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Thanh âm Lam Hạo Phong rất thấp, nghe qua giống như không có chút lo lắng nào.

“Ngươi cảm thấy ta sợ Thanh Long thế gia hay sao?” Lam Ảnh Nguyệt cười đi đến gần hắn nói:”Quả nhiên, ngu không ai bằng.”

Trước ánh nhìn chăm chú của Lam Ảnh Nguyệt, Lam Hạo Phong không tự chủ được nâng một cánh tay lên, các ngón tay tạo thành hoa lan chỉ đưa qua trán, sau đó làm một động tác quái dị.

Lam Ảnh Nguyệt ứa mồ hôi lạnh, Lam Hạo Phong đây có được coi là giải phóng thiên tính không? Chỉ thấy khóe miệng của Lam Hạo Phong mang theo nụ cười nhàn nhạt, hai cánh tay trong không trung không hề huy động trưởng lực, còn thường thường vặn vẹo phần eo, tư thế kia hết sức xinh đẹp.

Mọi nam nhân bên dưới nuốt nước miếng, không biết dùng ngôn ngữ gì để hình dung điệu nhảy này.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn về phía Thao Thiết, mặt Thao Thiết đen lại, rầu rĩ mở miệng nói: “Ta chỉ khống chế không cho hắn ngã xuống, động tác này là do hắn tự làm.”

“Mẫu thân, quá xấu!” Tiểu Long dùng hai chân nhỏ che lại ánh mắt, ghét bỏ chui vào tay áo Lam Ảnh Nguyệt.

Lúc này sắc mặt của Lam Nguyệt Ngôn cùng với An Nhiên đã trắng bệch, bọn họ thật sự không thể tin được cái người đang say mê nhảy trên lôi đài kia lại chính là Lam Hạo Phong, đúng lúc này, Lam Hạo Phong lại đột nhiên đi vòng vo về phía An Nhiên, dau đó bắn nàng một cái mị nhãn.

Mặt An Nhiên tối sầm, cứng đờ tại chỗ.

“Ghê tởm.” An Nhã cắn răng nói.

“Biến thái.” Tần Ngọc phiết miệng, bày ra bộ mặt ghét bỏ.

Đông Phương Hàn cau mày, sớm đã quay đầu về phía khác từ lâu.

Chỉ có Lâm Khiêm híp mắt, cực kì nghiêm túc nhìn một màn này: “Ân, không nghĩ tới kỹ thuật nhảy của Lam Hạo Phong cũng không thua kém An Nhiên, không sai không sai.”

An Nhã không nói gì nhìn về phía Lâm Khiêm: “Khiêm ca ca, huynh nghiêm túc thật sự đấy à?”

Lâm Khiêm nhíu mày, cười mà không nói.

Mọi người nhìn động tác quỷ dị của Lam Hạo Phong, thật sự là không còn từ gì để hình dung, thật sự là không đành lòng nhìn thẳng, đường đường là một nam nhân lại có thể làm ra độ g tác như vậy, quả thực nhìn không nổi.

“Không nghĩ tới, Lam Hạo Phong như vậy lại không bị cản trở.” Lâm Triệt đứng một bên xem náo nhiệt rốt cục cũng nhịn không được mở miệng, lại bị An Nhiên hung hăng trừng mắt.

“Thảo, quả là đã mắt.” Cùng với một thanh âm quen thuộc vang lên, một thân ảnh màu đen tiến lại, nữ tử vận nam trang, tóc dài được. Buộc cao lên, trên gương mặt tinh xảo không chút son phấn lại cực kì động lòng người, da trắng như tuyết, đôi mắt trong suốt giống như nước suối, đuôi lông mày mang theo một chút anh khí.

Lam Ảnh Nguyệt cao thấp đánh giá thiếu nữ trước mắt, yên lặng lui về phía sau, xoay người, muốn rời khỏi lôi đài.

Nàng kia vừa thấy Lam Ảnh Nguyệt rời đi, lập tức bắt lấy nàng, hô lớn: “Không cho đi.”

Vừa thấy có thể chạm tới trang phục của Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt lại tiêu thất trước mắt nàng, nàng nghi hoặc chớp chớp mắt, phát hiện Lam Ảnh Nguyệt đã rời khỏi tái trường, tức giận dậm chân nói: “Còn muốn trốn ta, không có cửa đâu.”

Cùng với Lam Ảnh Nguyệt rời đi, Lam Hạo Phong vẫn luôn loạn vũ rốt cuộc cũng dừng động tác, ngã ở trên sàn lôi đài, nhưng không ai dám tiến lên nâng.

Nữ tử trực tiếp không nhìn Lam Hạo Phong, vừa định đuổi theo Lam Ảnh Nguyệt, trước mắt lại xuất hiện một gương mặt tươi cười phóng đại: ” Thiển Thiển, lâu rồi không gặp, ta rất nhớ ngươi.”

Mộ Thiển Thiển không chút khách khí giáng một bạt tai cho Tần Ngọc: “Tránh ra.”

Tần Ngọc nhanh chóng dùng cây quạt ngăn cản tay nàng, cười nói: “Nếu ngươi đánh hỏng mặt ta, sợ là không ít thiếu nữ âm thầm rơi lệ.”

Mộ Thiển Thiển liếc trắng mắt, mới đi được thêm một bước, trước mặt lại xuất hiện thêm một người, chỉ thấy Lâm Khiêm mang theo nụ cười nhu hòa đứng trước mặt nàng, cười nói: “Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, phải tạ thêm vài điểm nhấn, như vậy không phải đẹp hơn sao?”

Mộ Thiển Thiển coi như minh bạch, mấy người này không muốn nàng đi tìm Lam Dật, cả giận nói: “Tất cả các người tránh hết ra cho ta.”

“Thiển Thiển, không cho ngươi đi, là vì tốt cho ngươi.” An Nhã thấm thía nói.

Hiện tại Mộ Thiển Thiển cực kì buồn bực, nàng nớ rõ ràng bản thân muốn đi tìm Lam Dật thách đấu, không biết thế nào bản thân lại hồi phủ công chúa, trí nhớ giống như bị cái gì đấy cản lại, hiện tại nàng chẳng qua chỉ muốn đi tìm Lam Dật hỏi rõ ràng, nhưng mấy người này lại cản trở nàng, Lam Dật kia khẳng định là có vấn đề.

Náo nhiệt xem đã xong, mọi người đang chuẩn bị đi, thánh chỉ lại đến, tuyên bố trận trung kết chiều nay được chuyển sang ngày mai, mấy người nhìn nhau một cái, cấp tốc ly khai tái trường, Mộ Thiển Thiển khẽ chớp lông mi yên lặng đi theo sau mấy người.

Mà lúc này, Lam Ảnh Nguyệt đã sớm trở về tiểu lư, hôm nay trải qua một trận chiến, đám đệ tử nhìn nàng cũng không còn khinh thường nữa, thậm chí vừa nhìn thấy nàng lập tức tranh đi rất xa.

Lam Ảnh Nguyệt tự nhiên là không thèm để ý đến những ánh mắt đó, nàng lập tức về tới phòng, thời điểm bàn tay đặt vào cửa thì dừng lại.

“Tiểu thư, đi mau.” Thanh âm của Du Hồn có chút dồn dập, Lam Ảnh Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn vào trong không gian, nàng chưa từng nhìn thấy trên mặt hắn xuất hiện thần thái như vậy.

Lam Ảnh Nguyệt vừa mới buông tay, trong phòng lại truyền ra thanh âm đầy mị hoặc: “Đã đã trở lại, vì sao còn muốn đi.”

Nghe thấy thanh âm kia, Lam Ảnh Nguyệt lập tức dừng bước, nàng xoay người không chút do dự đẩy cửa ra, hai tay nhamh chóng đóng cửa lại, động tác nhanh gọn, ngay cả cơ hội ngăn cản Du Hồn cũng không có.

Nhìn hồng y nữ tử yêu mị trước mắt, trên mặt Lam Ảnh Nguyệt không có một chút biểu cảm, trực tiếp đi đến chỗ đối diện ngồi xuống, bất động thanh sắc rót cho bản thân một chén trà.

Nữ tử lười nhác chống cằm, sa y màu đỏ, đơn giản lại không mất phong nhã, quyến rũ ung dung, một đôi mắt phượng hơi hơi nheo lại, câu hồn đoạt phách, nàng không chút để ý mở miệng nói: “Ta là nên khen ngươi gan lớn, hay nói ngươi ngu muội đây?.”

Lam Ảnh Nguyệt không biểu cảm mở miệng nói: “Ta không rảnh nghe ngươi nói lời vô nghĩa.”

“A.” Ánh mắt tà mị của nữ tử hơi hếch lên, trong mắt chỉ có lãnh ý: “Ngươi còn muốn hại hắn một lần nữa sao?”

Lời của nữ tử kia khiến trong lòng Lam Ảnh Nguyệt run lên, nàng nói hắn là Phượng Diệc sao? Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, trên mặt Lam Ảnh Nguyệt vẫn bất động thanh sắc như cũ, theo lời của nàng mở miệng nói: “Ta sẽ không.”

“Ha ha, ngươi vẫn tự đại, ích kỉ như vậy.” Trong nháy mắt sát ý trên người hồng y nữ tử bộc phát, nàng tới gần Lam Ảnh Nguyệt, hồng trù đánh về phía Lam Ảnh Nguyệt.

Chỉ trong nháy mắt kia, trên người Lam Ảnh Nguyệt xuất hiện hồng quang, hồng trù chạm vào hồng quang lại bị bắn ngược trở về, nữ tử kinh ngạc nhìn Lam Ảnh Nguyệt, đột nhiên cất tiếng cười to: “Thì ra thật sự là ngươi.”

Dứt lời, hai tay của nàng trong không trung bổ một tảo, vô số hồng trù dệt thành võng, không đợi kia võng áp chế Lam Ảnh Nguyệt, Thao Thiết cùng Du Hồn đã rời khỏi không gian.

Ánh mắt Lam Ảnh Nguyệt trầm xuống, cô gái này là ai, bản thân cùng nàng mới gặp mặt lần thứ hai, sát ý của nàng với bản thân lại nồng liệt như vậy.

“Nữ nhân đi mau.” Thanh âm của Thao Thiết vô cùng lạnh lẽo.

Đột nhiên, có vô số dây mây lục sắc bay ra, trong nháy mắt bao vây Lam Ảnh Nguyệt không một kẽ hở.

Nhiếp Hồn Vương Phi

Nhiếp Hồn Vương Phi

Status: Completed Author:

Một sát thủ đứng đầu thế giới vì muốn thoát khỏi sự khống chế của chính nghĩa phụ mình mà tự sát.

Nhưng lại không chết mà xuyên vào một tiểu thư phế vật bị người khi dễ.

Nàng mở mắt sống lại một lần nữa. Phế vật? Ngốc tử? Nàng cười nhẹ nhàng nhưng chứa sát khí nơi đáy mắt nói: Muốn biết tư vị sống chẳng bằng chết như thế nào sao? Ta sẽ cho các ngươi toại nguyện.

Vân động gió nổi lên, xem nàng như thế nào mang theo không gian tùy thân cùng manh sủng đem đại lục này giảo long trời lở đất.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset