Chương 7 + 8

Chương 7 + 8

– Khụ khụ… A Mai… A Mai…

Nàng ho thành từng đợt dài. Nha hoàn tên A Mai từ ngoài bước vào nhìn chủ tử đang ho trong lòng dấy lên muôn phần lo lắng.

– Công chúa…

A Mai đỡ nàng ngồi dậy, một tay vuốt ngực nàng.

– Người đã đỡ chưa?

Nàng không trả lời, chỉ hỏi:

– A Mai, hôm nay hoàng thượng có tới không?

A Mai xót xa, lí nhí:

– Dạ không…

Nàng nở nụ cười nhợt nhạt. Có lẽ y đã quên nàng thật rồi…

Ba tháng trước…

Nàng lặng lẽ mài mực. Xong đoạn, nàng nhúng bút lông vào nghiên mực, đưa cho một nam tử bạch y.

– Phu quân…

Y xót xa, run rẩy nhận bút. Từng nét chữ run rẩy hiện lên trên trang giấy trắng: “Hữu thư”.

Cây bút rơi xuống. Y không còn cầm nổi cây bút nữa rồi. Tại sao nàng lại ép y viết hữu thư? Nàng là người vô tâm vô phế mà…

Nàng cố gắng nặn ra nụ cười tươi rói. Ngọc thủ nàng nhẹ nhàng thay giấy. Lại một lần nữa nàng đưa cho y cây bút lông đã chấm mực. Nàng thật sự rất tàn nhẫn mà…

– Đừng rời bỏ ta, làm ơn…

Y khóc không thành tiếng. Những giọt nước mắt mặn chát lăn xuống. Nàng thấy nơi bên trái thắt lại. Phu quân, xin lỗi…

Ngày đó, y đăng cơ làm Hoàng thượng…

Ngày đó, y viết hữu thư bố cáo thiên hạ từ thê…

Ngày đó, y thành thân với một nữ tử khác, lập Hoàng hậu…

Ngày đó, y ban cho nàng là công chúa, cùng một nha hoàn và một biệt viện ngoại thành…

Ngày đó, y hứa cả đời này, dù nàng là ai, y cũng sẽ không bao giờ quên nàng…

Lời nói gió bay…

Lời hứa của y tan thành hư vô…

Y đã quên nàng thật rồi…
A Mai lại chuẩn bị vào cung. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu A Mai vào cung. Cũng chỉ là muốn báo lại tình trạng của công chúa, nhưng lần nào cũng nhận được sự im lặng. Người ta nói lãnh khốc nhất là bậc đế vương vô tình…

– A Mai đừng đi nữa… Sẽ… sẽ lại giống lần trước thôi…

Nàng ho nhẹ. A Mai chạy vội tới bên nàng, khoé mắt đỏ ửng…

Chiều hôm đó, nàng ngồi bên bàn. Trên có bày một tờ giấy và một nghiên mực. Nàng đặt bút vẽ. Một nam tử tuấn tú, ngũ quan tuyệt đẹp như đúc tượng. Nàng đề dưới bức hoạ bốn câu thơ:

“Bờ vong xuyên lạnh lẽo

Hoa bị ngạn vương hương

Kiếp này lỡ đau thương

Kiếp sau còn mong gặp…”

Nàng nâng bức hoạ lên mỉm cười. A Mai vừa vặn đi vào. Thấy tâm tình chủ tử vui vẻ, trong lòng vô cùng thoải mái.

– Công chúa, là vương sao?

– Ừ.

Nàng trả lời nhẹ bẫng. A Mai nhìn bức họa, lại nhìn thấy bốn câu đề dưới khẽ đau lòng thay chủ tử.

– Công chúa, người nhớ vương sao?

Nàng im lặng không nói gì. Một trận gió thổi tới nàng lên cơn ho dữ dội. Nàng đặt bức tranh xuống, liên tục vuốt ngực. A Mai khoé mắt rơm rớm nước, vội đi lấy nước cho nàng. Nàng không kịp uống nước, ho ra một búng máu, nhuốm đỏ cả một mảng bức hoạ…

– Phu quân…

Đêm đó, ngoài trời đổ mưa to. Từng giọt mưa dữ dội, to như những hòn đá lớn, bị trời ném xối xả xuống trước biệt viện. Người ta nghe loáng thoáng trong viện tiếng ho rũ rượi của một nữ nhân. A Mai lem nhem nước mắt thương xót cho chủ tử. Gì mà nữ nhân độc nhất của Hoàng thượng chứ? Không phải cuối cùng chủ tử của A Mai nàng đến cuối cùng vẫn phải chết trong nỗi hiu quạnh ở biệt viện này sao? Cớ sao lại đối xử với chủ tử A Mai nàng như vậy chứ?

Đại phu trong biệt viện đã nhận thánh chỉ vua ban trở về cung một tháng chưa thấy quay lại. Tâm bệnh của nàng thiếu thầy y trở nên nặng hơn. Nàng dùng một chiếc khăn che miệng ho. Lại một búng máu nữa trào ra, nhuốm đỏ và chiếc khăn. Búng máu đỏ chói xoáy vào tâm can nàng, dội lại trong nàng những kí ức tươi đẹp mà lại đau thương. Búng máu đỏ chói kia như màu của bi thương nhạo báng nàng. Búng máu đỏ chói kia như màu của nhành hoa bỉ ngạn nơi cửu tuyền. Búng máu đỏ chói kia như màu của ngày nàng trở thành chính thất của y nhen nhóm hạnh phúc. Rung động trước y, nàng đã thua y hơn nửa rồi…

A Mai nhìn chủ tử mà đau lòng. Không thể mãi như vậy được. Chủ tử đối với A Mai nàng khác gì tỷ muội tình thân, một nửa cái mạng của A Mai nàng không phải do chủ tử ban cho sao? A Mai nàng nỡ nhìn chủ tử dần đi vào chỗ chết sao? Hôm nay bằng bất cứ giá nào A Mai nàng cũng phải vào cung gặp hoàng thượng cho bằng được. Nhất định…

A Mai gọi hai nha đầu chuyên bếp núc lại phòng. Hai nha đầu này ngày thường vốn không được phép vào tới đây, chưa một lần nhìn mặt chủ tử nay lại được gọi tới trong lòng có chút bất an. A Mai rút tấm kim bài của hoàng thượng trao cho chủ tử nàng ba tháng trước, căn dặn tỉ mỉ.
– Hai người nghe rõ đây. Đến lúc ta về, các ngươi tuyệt đối chăm sóc công chúa thật tốt. Người mà có mệnh hệ gì ta tuyệt không tha. Kim bài thiên tử ở đây, ai dám chống?

Hai nha đầu vội quỳ xuống nhận lệnh. A Mai sắp xếp công việc xong xuôi, nhìn chủ tử mê man trên giường hồi lâu mới cất bước.

Nhu Nhược Là Ta, Độc Ác Cũng Là Ta

Nhu Nhược Là Ta, Độc Ác Cũng Là Ta

Status: Completed Author:

Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, Ngược, SE

Dung mạo? Nàng vì hắn mà đánh đổi...

Danh phận? Nàng vì hắn mà đánh đổi...

Lời phỉ nhổ của thiên hạ? Nàng vì hắn mà chấp nhận...

Nàng là lục công chúa, viên ngọc quý của Hoàng đế Lệnh Hồ thứ bảy và Hoàng hậu Thuận Linh...

Hắn là biểu đệ của Hoàng đế, nàng phải gọi hắn hai chữ Hoàng thúc...

Nhưng...

Nàng... yêu hắn...

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset