Tôi đang nằm ngửa trên mái rạp chiếu phim cũ, ngắm bầu trời tuyệt đẹp. Sắp rạng đông.
Những dải mây mỏng manh lờ lững trôi qua chân trời hừng sáng. Tôi cảm thấy mình sắp hết bị
ràng buộc. Không còn bao lâu nữa.
Không biết chắc một trăm phần trăm tiến triển làm hồi sinh của ông Tí Nị như thế nào,
nhưng tôi nghĩ mình có thể hiểu đủ để biết những gì đang xảy ra. Harkat được tạo thành bằng
xác Kurda Smahlt, rồi được ông đưa trở lại quá khứ. Harkat và Hurda không thể cùng tồn tại.
Một linh hồn không thể chia xẻ cho hai thân thể cùng một thời gian. Một kẻ phải nhường cho
kẻ kia. Là nguyên bản, Kurda có quyền được sống. Như vậy, thân xác Harkat sẽ bị hủy bỏ khi
Kurda được vớt lên sau nhiều năm trong Hồ Linh Hồn.
Nhưng không. Harkat đã sống nhiều năm trong cùng thời gian và không gian với Kurda.
Điều đó làm tôi suy đoán: Tí Nị có quyền năng bảo vệ những người Tí Hon của ông, ít ra là
trong một thời gian, thậm chí nếu ông đưa họ trở lại thời gian mà nguyên bản của họ vẫn còn
đang sống.
Nhưng ông ta không thèm bảo vệ tôi, khi tống tôi trở lại quá khứ. Vì vậy, một trong hai thân
xác phải ra đi. Đó là tôi. Nhưng tôi không than vãn. Thật ra, đời sống ngắn ngủi làm một người
Tí Hon của tôi là một vấn đề trọng yếu. Đó là cách Evanna giải phóng tôi.
Khi Kurda đối diện với cái chết lần thứ hai. Tí Nị đã nói với ông ta: linh hồn ông sẽ rời khỏi
thế gian này, không phải trở lại Hồ Linh Hồn nữa. Như Kurda, nếu bây giờ tôi chết, tôi sẽ bay
ngay lên cõi bồng lai.
Tôi cảm thấy mình nhẹ tênh, như không còn chút trọng lượng nào. Mỗi lúc cảm giác đó
càng tăng lên. Thân xác tôi mờ nhạt, tan ra. Nhưng không giống như chất lòng xanh lè của cái
hồ trong hang động của ông Tí Nị. Cảm giác tan rã này êm ái, không đau, dường như một quyền
lực vĩ đại đang sử dụng đôi đũa thần, để tháo gỡ xương thịt tôi ra, từng sợi, từng mảnh.
Bồng lai sẽ như thế nào? Tôi không thể trả lời, thẫm chí không thể đoán nổi. Tôi tưởng
tượng đó là nơi không có thời gian, linh hồn người chết đủ mọi lứa tuổi hòa trộn vào nhau
thành một, thiết lập lại tình bạn cũ, làm quen với bạn mới. Khôn gian không hiện hữu, kể cả
thân xác, chỉ có tư tưởng và trí tưởng tượng. Nhưng tôi không có bằng chứng về những chuyện
đó, chỉ là tưởng tượng thôi.
Gom chút sức lực cuối cùng, tôi đưa một bàn tay lên. Qua lớp da xám, thịt và xương, tôi thấy
những vì sao lấp lánh. Tôi mỉm cười, khóe môi dãn rộng thành nụ cười bất tận. Áo tôi rũ xuống.
Thân thể tôi mất khả năng chống đỡ. Nhuyên tử dâng trong tôi như hơi nước, rồi kết thành
một cầu vồng muôn màu sắc, linh hồn rời bỏ thể xác tôi. Những tia sáng cuốn lấy nhau, vút lên,
hòa cùng các vì sao và bầu trời trên cao.
Dường như tôi hoàn toàn không còn lại gì. Chút dấu tích cuối cùng của hồn tôi lởn vởn trên
mớ áo quần. Tôi nghĩ đến gia đình, Debbie, ông Crepsley, Steve, ông Tí Nị. Tất cả những người
tôi đã biết, đã thương yêu, sợ hãi và căm thù. Thật kỳ cục, ý nghĩ sau cùng của tôi là quí bà
Octa. Tôi tự hỏi, trên bồng lai có nhện không?
Bây giờ tất cả đã kết thúc. Tôi chẳng còn gì trên cõi trần này. Linh hồn tôi bay nhanh hơn
ánh sáng, xa khỏi mái rạp hát, thị trấn, trần gian, xa… xa tít khỏi phía sau. Tôi đang tiến tới một
vũ trụ mới, những phiêu lưu mới, một cách sống mới. Giã từ thế giới! Vĩnh biệt Darren Shan!
Tạm biệt bạn cũ và đồng minh! Những ngôi sao hút tôi về phía chúng. Thời gian và không gian
vun vút trôi qua. Bứt phá qua rào cản của thực tế cũ. Hồn tôi tách ra, hợp lại, tiến lên. Giã biệt
mọi sự việc, mọi thế giới, mọi cuộc đời. Ông Crepsley đang chờ đợi. Tiếng cười rộn rã trên kia.
Tôi đang tới… đang tới… Tôi biến mất.
END.